Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm xưa, ông ta cũng chỉ mới thấy bố mình dùng nó một lần. Mặc dù thủ pháp khi đó như thế nào ông ta vẫn còn nhớ rất rõ nhưng dù đã tập luyện suốt mấy chục năm rồi mà vẫn không học được.

Ông ta đã từng hỏi bố mình cách sử dụng cây châm này nhưng bố ông ta lại nói rằng thủ pháp của mình vẫn chưa hoàn toàn thành công.

Bố ông ta còn nói rằng: “Người có thể khống chế được cây kim châm dài này để cứu người thì có thể nói là bàn tay thần!”

Bộ kim châm này có tổng cộng bảy mươi hai chiếc, Bạch Kính Đình không ngờ Lý Dục Thần lại gần như dùng hết tất cả.

Mỗi một châm cắm xuống đều rất tài tình, khiến người ta phải vỗ bàn khen ngợi.

Tới lúc này, chỉ còn sót lại một cây châm cuối cùng.

Trong lòng Bạch Kính Đình chợt nảy sinh đôi chút mâu thuẫn, ông ta vừa hy vọng Lý Dục Thần có thể đâm châm này thành công, để cây thần châm bị chôn vùi mười mấy năm được nhìn thấy ánh mặt trời nhưng đồng thời lại không muốn Lý Dục Thần thành công, bởi vì điều đó có nghĩa là chẳng những y thuật của Lý Dục Thần giỏi hơn ông ta mà thậm chí rất có thể còn giỏi hơn cả bố ông ta, Bạch Cảnh Thiên.

Ông ta nín thở, nhìn Lý Dục Thần không chớp mắt.

Lý Dục Thần buông sợi tơ vàng ra, để nó rủ xuống trước trán của Tang Cát.

Ánh mắt Bạch Kính Đình lộ vẻ khó tin, bởi vì ông ta trông thấy đầu sợi tơ vàng mềm oặt đó đã cắm vào giữa trán của Tang Cát, hơn nữa phần tơ vàng ngay ngắn còn kéo căng.

Làm thế nào mà làm được như vậy?

Điều làm Bạch Kính Đình càng khiếp sợ hơn nữa chính là chuyện xảy ra tiếp theo.

Lý Dục Thần buông ngón tay ra, đẩy một cái, sợi tơ vàng lập tức trườn như một con cá chạch vào giữa trán của Tang Cát, thoắt cái đã không còn thấy đâu nữa.

Những người đứng gần vây xem không hẹn mà cùng ồ lên.

Những người đứng ở vòng ngoài không nhìn thấy rõ nên không biết xảy ra chuyện gì, cũng không dám hỏi, sợ quấy rầy quá trình chữa trị thần thánh này.

Lúc Lý Dục Thần thi châm, anh hết sức tập trung, khí thế tỏa ra từ người anh khiến người ta cảm nhận được sự nghiêm túc và trang trọng, dường như ngay cả ánh nắng cũng cực kỳ ưu ái cho anh, phủ lên người anh một vầng sáng thánh khiết, cực kỳ sáng sủa.

Bảy mươi hai cây kim đã đâm hết.

Nhưng Tang Cát vẫn y như cũ. Ngoại trừ trên người có thêm những cây châm ngắn dài không giống nhau ra thì không có gì thay đổi.

Bạch Kính Đình cảm thấy ngờ vực, chẳng lẽ tên nhóc này chỉ đang giả vờ giả vịt thôi ư? Thế nhưng, dựa vào thủ pháp thi châm thì chắc chắn đây là cao thủ trong số các cao thủ.

Tuy Bạch Quân Đường là người nhà họ Bạch nhưng lại không biết gì về y thuật. Mặc dù ông ta cảm thấy thủ pháp của Lý Dục Thần dường như rất cao minh nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được cười khẩy:

“Có thi châm hay không cũng chẳng thấy khác gì nhau cả, thao tác nãy giờ màu mè như vậy nhưng thực ra…”

Ông ta mới nói được một nửa đã khựng lại, hoảng sợ há to miệng.

Bởi vì ông ta trông thấy trên người Tang Cát xuất hiện một con cóc ba chân màu nâu.

Cóc này không phải là cóc thật mà chỉ là một ảo ảnh nằm bò trên người Tang Cát.


Cóc há to miệng, bụng phồng lên như đang ăn thứ gì đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK