“Cậu… rốt cuộc cậu là ai? Làm sao có thể phá được thuật ngũ lôi của tôi?”
“Hừ, ngũ lôi nhỏ bé, có thể làm gì được tôi!”, Lý Dục Thần nói xong chỉ vào Mao Khuê Sinh: “Sấm sét của ông gọi đến, trả cho ông!”
Điểm sáng trên đầu ngón tay bỗng sáng lên, lại biến về một đường điện quang, bắn về phía Mao Khuê Sinh.
Mao Khuê Sinh không hề sợ, chỉ là trong lòng ấm ức, đường đường đệ tử thiên sư Long Hổ Sơn, phụng mệnh xuống núi bắt ma, lại thất bại, còn liên lụy nhiều người cùng đạo như vậy.
Ông ta đối diện với chớp điện tấn công đến, vẻ mặt cương trực, lẫm liệt không sợ hãi, sẵn sàng hy sinh.
Người bên cạnh nhìn cũng bị nhiễm, đặc biệt là Trương Đạo Viễn, dường như cũng cảm thấy không hề sợ hãi.
Đúng lúc này, một đường sáng bay nhanh đến, rơi xuống trước mặt Mao Khuê Sinh, chặn chớp điện.
Đồng thời, trong hư không truyền đến một giọng nói: “Xin thượng tiên hạ thủ lưu tình!”
Sau khi đường sáng ngăn chớp điện, liền xuất hiện hình dạng, là một lá bùa.
Sau khi chớp điện dập tắt, lá bùa cũng hóa thành tro, biến mất trong không khí.
Bên ngoài Thiên Tinh Quan, mấy bóng hinh vội chạy đến, một loáng đã xông vào cổng.
Những người khác đều không quen biết, Mao Khuê Sinh và Trương Đạo Viễn lại biết, chính là đạo sĩ của phủ Thiên Sư với Trần Thọ Đình dẫn đầu.
Mao Khuê Sinh vui mừng nói: “Sư huynh, sao mọi người lại đến đây?”
Trần Thọ Đình thở hổn hển nói: “Đừng hỏi nhiều như vậy, mau cung nghênh sư tôn!”
“Cái gì, sư tôn đến rồi ư?”, Mao Khuê Sinh kinh ngạc.
Lúc này, chỉ nghe một tiếng hạc kêu trong không trung, một con hạc phá không trung bay đến, lượn một vòng trên không trung Thiên Tinh Quan.
Một đạo sĩ cưỡi trên lưng hạc, nhẹ nhàng nhảy vụt đáp xuống.
Con hạc đó lại lượn một vòng, kêu dài một tiếng, bay vào đám mây biến mất.
Mao Khuê Sinh lập tức quỳ bái dưới đất: “Đệ tử cung nghênh sư tôn đại giá!”
Trương Đạo Viễn không ngờ thiên sư đương thời của Long Hổ Sơn lại đến Thiên Tinh Quan của ông ta thật, tiến lên một bước, quỳ bên cạnh Mao Khuê Sinh, cung kính nói: “Trương Đạo Viễn của Thiên Tinh Quan, cung nghênh thiên sư đại giá!”
Những người khác cũng ào ào quỳ xuống, đồng thanh hô: “Cung nghênh Trương thiên sư!”
Nhưng điều khiến mọi người phải trố mắt là, sau khi Trương Tích Khôn giáng xuống như thần tiên, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, cũng chẳng thèm để ý bọn họ, mà khẽ chạy đến trước mặt Lý Dục Thần, cung kính khom lưng với Lý Dục Thần:
“Bần đạo đến muộn một bước, xin thượng tiên chớ trách!”
Mao Khuê Sinh trố mắt.
Ông ta ngạc nhiên nhìn dáng vẻ khom lưng của Trương Tích Khôn, há hốc miệng, muốn lên tiếng nói, nhưng cổ họng như bị nghẹn một cục đờm, không thốt ra lời.
Trương Đạo Viễn cũng rất kinh ngạc.
Đường đường thiên sư, sao lại khom lưng với Lý Dục Thần chứ!
Rốt cuộc là thế nào?
“Ông chính là thiên sư đương thời?”, Lý Dục Thần lạnh lùng hỏi.
“Bần đạo Trương Tích Khôn, kế thừa chức thiên sư, tạm giữ ấn phủ Thiên Sư, vô đức vô công, thực sự hổ thẹn với tổ sư!”, Trương Tích Khôn cúi đầu nói.
“Nói như vậy, ông biết tôi là ai rồi ư?”
“Thượng tiên để lại ấn ký Thiên Đô trong trung đường, tôi nhìn thấy rồi. Đều trách tôi không biết dạy dỗ đồ đệ, những đệ tử này có mắt không tròng không biết chân thân thượng tiên, đã mạo phạm thượng tiên, xin thượng tiên trách phạt”.
“Mạo phạm tôi thì cũng không có gì”, Lý Dục Thần nhìn sang Trần Thọ Đình một cái: “Tôi không phải là người nhỏ nhen, chỉ là cảm thấy người của phủ Thiên Sư các ông quá kiêu ngạo, mới bảo ông đến thành phố Hoà lấy kiếm Thiên Sư, coi như cho các ông một bài học. Nhưng tôi không ngờ, các ông không những kiêu ngạo, mà còn không phân trắng đen, không phân đúng sai. Giống như phàm trần, dùng pháp ức hiếp người, lấy sức mạnh giết người, mượn danh nghĩa Chính Nhất, lạm sát người vô tội. Hành sự như vậy, đừng nói hổ thẹn với tổ sư, mà còn làm mất hết mặt mũi tổ sư nhà ông!”
Trương Tích Khôn kinh ngạc, nhìn sang Mao Khuê Sinh, quát hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Mao Khuê Sinh sợ đến thịch một cái dập đầu xuống đất: “Sư tôn thứ tội, đệ tử thực sự không biết!”
Ông ta dập mạnh đầu xuống đất, cũng không thể nói rõ.
Vẫn là Trương Đạo Viễn nói lại nguồn cơn diễn biến sự việc một lượt.
Khi nghe thấy nhà họ Lâm thương vong mấy chục người, còn bắt cả ông cụ Lâm làm con tin uy hiếp Lý Dục Thần, Trương Tích Khôn vô cung đau đầu xót lòng, dậm chân liên tục.
Đám người Trần Thọ Đình quỳ dưới đất, khuyên nói: “Sư tôn, đều là lỗi của đệ tử! Là đệ tử nghe theo lời tiểu nhân, hiểu lầm Lý tiên nhân, mới cho Mao sư đệ mang thiên sư lệnh xuống núi. Xin sư tôn trách phạt!”
Mấy người cùng đến với ông ta cũng quỳ xuống, đồng loạt nói: “Xin sư tôn trách phạt!”
Trương Tích Khôn lắc đầu thở dài: “Người chết cũng không thể sống lại, trách phát các người cũng có ích gì? Những người vô tội đã chết đó có thể sống lại sao? Lý tiên nhân nói đúng, không phải lỗi của ai hết, là phủ Thiên Sư quá kiêu ngạo. Thiên hạ thái bình đã lâu, chúng ta đã quên lời dạy của các sư tổ. Nghĩ rằng mình bảo vệ đạo duy trì giới luật, coi mình là hóa thân của chính nghĩa, niềm kiêu ngạo này, cuối cùng sẽ hủy hoại chúng ta”.