Chờ đến khi vào trong góc, bọn họ mới biết được tại sao Lý Dục Thần bảo bọn họ trốn vào đây.
Bởi vì địa thế nơi này hơi cao hơn các chỗ khác, vừa khéo là tại Tây Càn vị, vùng đất Cực Âm cũng có dương vị. Khi mây đen sà xuống đất, cuồn cuộn tràn qua cả tòa đại điện như nước thủy triều, chỉ lộ ra góc hẻo lánh chỗ bọn họ.
Đương nhiên nó chỉ là nhất thời, dần dần, lớp mây đậm đặc như mực này vẫn sẽ tràn qua.
Mặc dù không biết đó là gì, nhưng ba người đều có thể cảm nhận được khí âm hàn trong đó, một khi bị đụng phải, e rằng sẽ ngay lập tức biến thành cương thi.
Bọn họ không khỏi lo lắng cho Lý Dục Thần.
Bởi vì lúc này Lý Dục Thần đã hoàn toàn bị mây đen bao phủ.
Sau khi thu lại Tử Vân Như Ý, Lý Dục Thần dùng sức ném Thiên Đô lệnh ra ngoài.
Thiên Đô lệnh bao bọc lấy hơn chục ngàn âm linh, bay xuyên qua mây mù, vạch ra một đường bay ngay giữa mây đen, bay ra khỏi cửa điện, rơi vào trong bóng đêm.
Lý Dục Thần không thể quan tâm đến hậu quả sau khi Thiên Đô lệnh mất khống chế, âm linh tản ra ngoài.
Bởi sau lưng anh, mấy con thi quỷ đã bò lên trên bệ đá, nhoài đến trên người Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần không để ý đến những con thi quỷ này, tay phải anh cầm kiếm Huyền Minh vung ra một đường kiếm khí, bổ về phía Quỷ Vương trước mặt.
Quỷ Vương vung vẩy cờ U Minh Quỷ, chặn lại kiếm khí.
Kiếm khí chém ngang âm khí nồng nặc, bổ vào mặt cờ, tuy không thể phá nổi cờ quỷ, lại ngăn cản bước chân của Quỷ Vương.
Thân thể Quỷ Vương khẽ ngửa ra sau, hơi sững lại, dường như không nghĩ tới một kiếm này của Lý Dục Thần lại có uy lực lớn như vậy.
Nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt, nó liền vung cờ quỷ ép xuống. Trên cờ quỷ, ngoài mây mù ra còn có từng tia khí đen bắn ra.
Bàn tay lớn khác của Quỷ Vương cũng duỗi về phía Lý Dục Thần, muốn bóp cổ anh.
Một con thi quỷ há miệng, cắn vào sau cổ Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần lù lù bất động, tay trái anh nhiều thêm một thứ gì đó vuông vức như hòn đá.
Càng ngày càng nhiều thi quỷ bổ nhào vào trên người Lý Dục Thần, cắn vai anh, cào lưng anh.
Lý Dục Thần không hề cảm giác, đôi mắt chỉ nhìn chằm chặp Quỷ Vương.
Ngay cả quỷ khí U Minh bắn ra từ lá cờ cũng không thể khiến anh liếc mắt nhìn, chỉ dùng thân xác cứng rắn đón đỡ.
Quần áo trên người mục nát thành từng mảnh vải rách trong làn khí đen, khí đen đụng phải da của anh như thể nước gặp phải bàn là, xèo một tiếng liền hóa thành hơi nước.
Mắt thấy bàn tay to của Quỷ Vương chuẩn bị chụp tới, chỉ còn cách cổ anh chưa đến nửa mét.
Bàn tay này như rễ cây khô héo được quét lên một lớp mực nước, quẩn quanh hơi thở chết chóc.
Đột nhiên, Lý Dục Thần ném tảng đá trong tay trái lên không trung, kiếm Huyền Minh trong tay phải sớm đã vận sức chờ phát động, chợt vung lên.
Sau khi bị ném lên không trung, hòn đá kia bỗng nhiên biến lớn, mái vòm của đại điện dường như đã biến mất, trở thành một mảnh hư không.
Trong hư không, tảng đá hóa thành một ngọn núi, ầm ầm rơi xuống.
Nhìn ngọn núi lớn rơi xuống giữa hư không, Bạch Phương Hưng vô cùng sợ hãi, trong lòng lóe lên một tia chớp: "Đây là... Phiên... Ấn Phiên Thiên?"
Thật ra đây không phải là ấn Phiên Thiên, thứ này gọi là "Ấn Phiên Sơn", dùng một ngọn núi của tiên cảnh Côn Luân để luyện chế thành, chỉ có hình dạng, cấu tạo và cách dùng giống với chí bảo cổ đại trong truyền thuyết - ấn Phiên Thiên, xem như là hàng giả loại 1.
Đây cũng là bảo vật quan trọng nhất bên cạnh Thiên Đô lệnh mà Lý Dục Thần mang từ tông môn xuống núi.
Quỷ Vương ngẩng đầu, nhìn ngọn núi to lớn trên đỉnh đầu, trong hốc mắt trống rỗng như Tử thần lóe lên vẻ không thể tin, nó lập tức khẽ đảo cán cờ, cờ U Minh trong tay xoay chuyển, vung lên phía trên.