Nghe nói năm xưa, khi tộc trưởng nhà họ Tiền nêu tên các ứng cử viên sẽ kế nhiệm mình, ông ấy là người đứng đầu. Khi nhà họ Tiền tổ chức lễ giỗ tổ, con cháu nhà họ Tiền trên khắp thế giới cùng nhau bỏ phiếu bầu tộc trưởng mới, Tiền Khôn cũng là người giành được số phiếu cao nhất.
Thế nhưng, Tiền Khôn say mê võ đạo, khi ấy, nhà họ Tiền đang tranh chấp với bọn người Đông Doanh, Tiền Khôn đích thân dẫn quân đi đánh Đông Doanh nên Tiền Nhược Vọng mới trở thành tộc trưởng.
Xét về địa vị và tư cách thì Tiền Nhược Vọng phải nhường ông ấy ba phần. Thế nhưng kể từ khi bị thương, ông ấy rất ít khi xuất hiện trước mặt công chúng.
Không ngờ lần này ông ấy lại đích thân tới tham gia buổi lễ đính hôn này.
Quan trọng nhất là, tại sao ông ấy lại gọi Lý Dục Thần là “chú”?
Được xưng hô anh em với Tiền Khôn là chuyện vinh dự biết nhường nào chứ?
Toàn bộ Tiền Đường, thậm chí toàn bộ Nam Giang có mấy ai dám xưng hô anh em với Tiền Khôn?
Ngay cả Viên Thọ Sơn, dù nhà họ Viên đứng thứ ba ở Tiền Đường nhưng khi gặp Tiền Khôn cũng phải gọi là ông Khôn.
“Chắc là khách sáo, khách sáo thôi!”, hầu hết mọi người đều nghĩ thầm như vậy.
Thế nhưng, lời đáp lại của Lý Dục Thần đã đập tan suy nghĩ của bọn họ.
“Anh đến muộn rồi nhé!”
Nếu như nói Tiền Khôn gọi em là khách sáo với người trẻ tuổi thì chẳng thể nào giải thích được tại sao Lý Dục Thần lại gọi Tiền Khôn là anh.
Trong số những người ở đây, chỉ có mình Phùng Thiên Minh là đã từng nghe nên biết Lý Dục Thần và Tiền Khôn nói chuyện ngang hàng với nhau.
Những người khác nghe bọn họ xưng hô với nhau như vậy thực sự thấy ngoài sức tưởng tượng.
Tiền Khôn cười to: “Chú không thể trách anh được, anh đến trễ là tại con bé này này! Nó cứ khăng khăng đòi đi theo anh, trước khi đi ra ngoài còn phải trang điểm nữa chứ, ôi cái con bé này đúng là rắc rối!”
“Ông à!”, Tiền Hân Đồng phản đối: “Rõ ràng là do tính ông chậm chạp mà lại còn trách cháu!”
Nói xong, cô ta nhìn Lý Dục Thần, chẳng những không nói chúc mừng mà ánh mắt còn lóe lên một chút ai oán khó phát hiện ra.
Cô ta chuyển tầm mắt từ Lý Dục Thần qua Lâm Mộng Đình và Đinh Hương đứng bên cạnh anh, cuối cùng dừng lại nhìn Lâm Mộng Đình, quan sát mấy lượt từ trên xuống dưới, nói:
“Không tồi, từ ngoại hình tới phong thái đều không có gì để chê, rất xứng đôi với anh Lý, thảo nào lúc trước tôi đòi lấy thân báo đáp, anh ấy lại chẳng buồn đáp lại”.
Lời này của Tiền Hân Đồng khiến mọi người xì xầm bàn tán.
“Ôi trời! Lấy thân báo đáp? Tôi không nghe lầm chứ?”
“Thật hay giả vậy? Rốt cuộc cậu Lý này là ai mà ngay cả con gái đầu nhà họ Tiền cũng muốn lấy thân báo đáp?”
“Giờ thì tôi tin cậu ta là con cháu của nhà họ Lý ở thủ đô rồi”.
“Dù có là nhà họ Lý ở thủ đô cũng không thể từ chối cô Tiền chứ nhỉ? Nhà họ Tiền đâu có thua kém bất kỳ nhà nào ở thủ đô đâu!”
“Cô không thấy cô Lâm đẹp thế nào sao?”
“Cô Tiền cũng đâu thua kém gì, ngang ngửa nhau cả thôi”.
“Vậy thì phải xét xem ai là người tới trước nữa, chuyện này chứng tỏ cậu Lý là người chung thủy, tôi thích kiểu đàn ông như vậy”.
“Thôi đi, cô không thấy bên cạnh người ta còn có một phù dâu xinh đẹp đó sao, chắc là một trống hai mái rồi!”
“Ôi chao, sao suy nghĩ của cánh đàn ông lại bẩn thỉu như vậy chứ, tôi nghĩ cậu Lý không phải loại người như vậy đâu!”
...
Các gia đình giàu có ở Tiền Đường, nhất là những người trẻ tuổi đều đã quên bầu không khí căng thẳng vừa rồi giữa đôi bên, trái lại còn quay qua buôn dưa lê về chuyện giữa ba người phụ nữ Lâm Mộng Đình, Đinh Hương và Tiền Hân Đồng.
Cánh đàn ông thấy ba người phụ nữ này vây quanh Lý Dục Thần, ai nấy đều hâm mộ, ghen tị nhưng cũng vô cùng bất đắc dĩ.
Ngoại trừ cảm xúc hâm mộ lộ rõ trên mặt ra, hơn tất cả, các chị em phụ nữ đều phàn nàn tại sao mình không tốt số được như vậy, bọn họ cũng muốn trở thành một thành viên trong đó. Thế nhưng, chỉ cần so sánh với ngoại hình của ba người kia là suy nghĩ này đã bốc hơi quá nửa rồi.
Người nhà họ Lâm còn kinh ngạc hơn những người khác nhiều.
Nhất là Nghiêm Tuệ Mẫn, bà ta sợ toát mồ hôi lạnh.
Đây chính là cô con gái đầu của nhà họ Tiền!
Xét về gia thế, nhà họ Lâm chẳng bì nổi với nhà họ Tiền. Xét về ngoại hình, cô Tiền này cũng không thua gì con gái nhà họ.
Người ta đã đòi lấy thân báo đáp rồi, vậy mà con gái nhà họ vẫn còn dùng dà dùng dằng, chẳng biết đã phát triển tới giai đoạn nào rồi.
Ôi, đúng là nóng ruột chết mất!
Trước đây, khi Lý Dục Thần tới nhà lần đầu, bà ta còn xem thường người ta, định dùng hai triệu đuổi người ta đi. Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, Nghiêm Tuệ Mẫn đều muốn chui xuống lỗ.
Lâm Thượng Nghĩa cũng rất khiếp sợ.
Tuy trước đây mang tiếng là lập tờ hôn ước để báo đáp ơn tình của nhà họ Lý nhưng nhà họ Lý đã sa sút rồi, trong lòng Lâm Thượng Nghĩa vẫn cho rằng mình trên cơ người ta. Cho nên khi Lý Dục Thần xuất hiện, ban đầu cụ không muốn nhận Lý Dục Thần làm cháu rể.