“Tôi biết ông, đại ca của Hồng Môn đúng không!”, Lý Ngôn Thành cười to, nói: “Không cần giải thích, tôi từng này tuổi rồi, quân tử hay tiểu nhân tôi vẫn phân biệt rõ chứ”.
Rồi ông cụ nói với Lý Triệu Phong đứng bên cạnh mình: “Người phụ này cố ý khích bác, ly gián, bố không muốn nghe cô ta nói chuyện nữa, cũng không muốn nhìn thấy mặt cô ta nữa”.
“Con biết rồi, bố à”.
Lý Triệu Phong nháy mắt ra hiệu, hai vệ sĩ đi đến, giữ Lương Phượng Như và kéo ra bên ngoài.
Lương Phượng Như quýnh lên, vừa giãy giụa vừa gào thét: “Các anh làm gì đấy? Các anh có còn biết nói lý lẽ không hả? Tôi đang giúp nhà họ Lý, tôi đang giúp người Hương Giang… Tôi là nghị sĩ của hội đồng khu, các anh không thể đối xử với tôi như thế được!…”
Lương Phượng Như bị ném ra ngoài cửa, tiếng la hét của cô ta bị cánh cửa chặn lại.
Trái tim mọi người hẫng một nhịp, bọn họ không biết kết cục của người phụ nữ này thế nào, nhưng chỉ e sau này rất khó nhìn thấy cô ta ở Hương Giang.
Lý Thái Bình và Lý Cửu An đều sợ đến mức không dám ho he gì.
Lý Ngôn Thành thở dài, ông cụ lại xoay người đối mặt với Lý Dục Thần, hỏi: “Cậu tên là Lý Dục Thần à?”
Lý Dục Thần giật mình, chẳng lẽ ông cụ này mắc chứng đãng trí?
Lý Ngôn Thành không chờ anh trả lời đã mỉm cười nói tiếp: “Cậu biết không, thật ra chúng ta là người một nhà. Luận tuổi tác, tôi còn lớn hơn ông nội Lý Thiên Sách của cậu vài tuổi, nhưng luận vai vế thì tôi thấp hơn ông ấy một lứa. Vì thế, theo quy củ, cậu phải gọi tôi là chú”.
Lần này Lý Dục Thần trợn tròn mắt.
Không chỉ anh há hốc mồm mà tất cả mọi người ở đây cũng vô cùng kinh ngạc.
Ngay cả Lý Triệu Phong cũng ngạc nhiên nhìn bố mình.
“Ông Lý, ông đừng đùa”, Lý Dục Thần nói: “Trên đời này có biết bao nhiêu người họ Lý, ông là người giàu số một Hương Giang, tôi không muốn bắt quàng làm họ, cũng không muốn bị người ta nói là trèo cao”.
“Hay lắm, không hổ là cháu của Lý Thiên Sách!”, Lý Ngôn Thành cười to: “Nhưng mà cậu không cần tỏ ra thanh cao làm gì, một bút không viết ra được hai chữ Lý, cậu với tôi là thân thích, đây là sự thật không thể thay đổi”.
“Ông Lý, rốt cuộc ông muốn nói cái gì?”
“Có một số việc vốn là bí mật, bây giờ cũng đến lúc phải công khai rồi. Nhà họ Lý ở Hương Giang vốn dĩ chính là chi ngầm của nhà họ Lý ở thủ đô”.
“Cái gì?”
Lý Dục Thần kinh ngạc.
Lý Ngôn Thành cười nói: “Cậu không cần ngạc nhiên, cũng không cần nghi ngờ, đấy là sự thật. Tổ tiên nhà họ Lý có dự kiến trước, có câu ngày vui ngắn chẳng tày gang, một gia tộc cũng là như vậy. Chiến tranh, thiên tai, thế sự bể dâu, cậu đi hỏi những thế gia truyền thừa nghìn năm kia xem, có nhà ai mà không trải qua những thăng trầm của năm tháng? Có nhà ai đã biến mất trong dòng chảy của lịch sử?”
“Hai mươi năm trước, nhà họ Lý từng bị diệt môn, chi thứ cũng không một ai may mắn thoát khỏi. Bọn tôi là chi ngầm, ở nước ngoài phát triển riêng chính là vì phòng ngừa ngày ấy xảy ra. Một là không để cho gia tộc đến mức tuyệt hậu, hai là khi gia tộc quật khởi thì có thể cung cấp đầy đủ sự giúp đỡ”.
“Vốn dĩ tôi cho rằng, nhà họ Lý ở thủ đô đã hủy diệt thật rồi, chỉ có thể lấy cái danh nhà họ Lý ở Hương Gia từ từ phát triển. Không ngờ, nhà họ Lý còn có một người duy nhất là cậu vẫn còn sống. Hahahahaha…”
Lý Ngôn Thành lại bật cười. Tiếng cười sang sảng, khiến người ta như tắm mình trong gió xuân.
“Những việc cậu làm ở thủ đô, tôi đã được nghe kể rồi. Ban đầu tôi nên đứng ra giúp đỡ cậu sớm hơn, nhưng mà tôi phải xác nhận, cậu có đáng để tôi giúp không, có đáng để tôi từ trong bóng tối bước ra ngoài, đẩy cả nhà vào nguy hiểm không”.
“Bây giờ tôi đã xác nhận, đáng! Cậu chính là người có thể giúp nhà họ Lý vực dậy một lần nữa, chính là người có thể khiến nhà họ Lý hoàn thành sứ mệnh!”
“Sứ mệnh?”, Lý Dục Thần không hiểu, bèn hỏi: “Sứ mệnh gì?”
Lý Ngôn Thành giật mình: “Cậu không biết ư?”