Khẩu âm của người này rất nặng, là khẩu âm thủ đô chính gốc, trong giọng nói lộ ra một vẻ tự tin, căn bản cũng không hề có ý muốn thương lượng, cứ như là Lâm Mộng Đình nhất định sẽ bán chiếc nhẫn cho ông ta vậy.
"Không bán", Lâm Mộng Đình không có chút do dự nào.
Có vẻ người kia đã dự đoán được cô sẽ nói như vậy, bèn cười ha ha, lúc cười để lộ ra một chiếc răng khảm vàng ở trong miệng.
"Cô gái, ra giá đi".
"Tôi đã nói là không bán rồi", Lâm Mộng Đình gói ghém lại đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
Một người đàn ông trẻ tuổi nhìn qua có vẻ là tùy tùng của người kia đột nhiên xoay người lại ngăn cản cô.
Lâm Mộng Đình chau mày: "Sao vậy, muốn cướp à?"
"Không không không, cô đừng hiểu lầm, Vương Bách Thuận tôi là người đứng đắn, làm sao có thể cướp được chứ?", Vương Bách Thuận cười hì hì nói: "Thuận mua vừa bán, đương nhiên là một bên đồng ý mua, một bên đồng ý bán rồi. Tôi chỉ mời cô dừng bước, chúng ta nói chuyện thôi".
"Tôi nói là không bán, cho nên không có gì để nói cả", Lâm Mộng Đình nói.
"Cô đừng kết luận sớm như vậy chứ. Việc mua bán này, đều là bàn bạc xong mới quyết định được", Vương Bách Thuận đánh giá Lâm Mộng Đình từ trên xuống dưới vài lần: "Nhìn cách ăn mặc và khí chất của cô thì cũng là người có tiền. Vừa rồi tôi đã quan sát cô cả một đường, chỉ thấy cô mua những thứ xa xỉ, đều là đồ tốt, rất có tầm nhìn".
Lâm Mộng Đình không nghĩ tới người này đã sớm để mắt tới mình, trong Phan Gia Viên đông nghìn nghịt người, nhưng bị người ta nhìn chằm chằm cả một đường như vậy mà mình lại không biết, chứng tỏ mình vẫn còn quá yếu, tu vi cũng không tới nơi tới chốn.
Cô bỗng nhiên hiểu ra, Lý Dục Thần bảo cô đến Phan Gia Viên, không chỉ muốn kiểm tra ánh mắt của cô mà cũng đang rèn luyện ý thức bảo vệ bản thân trước loại nguy hiểm này.
Lý Dục Thần đã nói, tu hành đến cảnh giới, thần thức phóng ra ngoài có thể thấy rõ mọi thứ xung quanh. Thậm chí không cần thả thần thức ra cũng có thể cảm giác được nguy hiểm đang tới gần theo bản năng.
"Ông muốn làm gì?", Lâm Mộng Đình cũng không sợ, tu hành đã cho cô can đảm và định lực.
Vương Bách Thuận dường như có chút kinh ngạc, dùng chất giọng đặc trưng của thủ đô cất cao giọng lên: "Ừm, không kiêu ngạo không tự ti, có chút thú vị!", nói xong ông ta liền cười ha ha một tiếng: "Cô gái, tôi biết cô không thiếu tiền. Nhưng chuyện mua bán này chỉ cần để ý đến giá cả. Chỉ cần giá cả hợp lý, cho dù là người có tiền đi nữa cũng sẽ không từ chối. Nhà giàu nhất cũng muốn làm ăn mà! Mấy triệu, có lẽ cô sẽ không để trong lòng, như vậy đi, tôi trả mười triệu mua chiếc nhẫn của cô".
Lâm Mộng Đình vừa bực mình vừa buồn cười, nói: "Ông anh này, tôi hiểu rồi, ông rất có tiền, nhưng tôi sẽ không bán chiếc nhẫn này!"
Nói rồi muốn đi, nhưng người trẻ tuổi kia vẫn ngăn cản cô lại.
Động tác của người trẻ tuổi rất nhanh, thân pháp linh hoạt, hiển nhiên là người luyện võ.
Lâm Mộng Đình biết pháp thuật, nếu như ra tay, cô sẽ không sợ người luyện võ. Nhưng nơi này là Phan Gia Viên, người đông nghìn nghịt, cô không có khả năng sử dụng pháp thuật ở chỗ này được.
"Hai mươi triệu đi! Tính cả một đống rác rưởi cô vừa mua, tôi muốn hết", Vương Bách Thuận nói.
"Không bán", Lâm Mộng Đình nhắc lại lần nữa.
Cho dù trong lòng đang rất giận dữ, nhưng cách cô nói chuyện vẫn rất ôn tồn lễ độ. Cô tin tưởng, ở trước mặt mọi người, mình không thể sử dụng pháp thuật, bọn họ cũng sẽ không đến mức ăn cướp trắng trợn.
Vương Bách Thuận rất bất ngờ, hỏi: "Cô gái, hai mươi triệu mà cô vẫn còn chê ít? Cô mua đống rác rưởi kia, mặc dù cũng coi là đồ có giá trị, nhưng cũng không đáng bao nhiêu tiền. Cô mua giá cao như vậy, bán ra theo giá thị trường bình thường, cô sẽ không kiếm lời được bao nhiêu tiền, nói không chừng sẽ còn bị lỗ".
"Đó là chuyện của tôi, không liên quan gì đến ông cả", Lâm Mộng Đình nói.
"Cô không phải người địa phương đúng không?"
"Thì sao chứ?"
"À, khó trách cô chưa từng nghe nói đến tên tuổi của tôi. Tự giới thiệu mình một chút, tôi tên là Vương Bách Thuận, người trong ngành nể mặt tôi, đều gọi tôi một tiếng Tứ gia. Cô có thể đi hỏi thăm một chút, Tứ gia coi trọng thứ nào, không có chuyện không mua được!"
Lâm Mộng Đình nhíu mày lại: "Ông muốn ăn cướp trắng trợn đúng không?"
"Haiz, không thể nói lung tung được. Tứ gia tôi mua đồ, xưa nay sẽ không bao giờ không trả tiền", Vương Bách Thuận nhẹ nhàng vung vẩy cái quạt, vuốt cái bụng tròn xoe: "Thật ra chiếc nhẫn trên tay cô căn bản không đáng giá. Nếu không phải tôi đang vội vã tìm một thứ để chúc thọ người ta, đi dạo hết toàn bộ chỗ này mà vẫn không tìm được cái gì, tôi cũng sẽ không mua với giá đó".