Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ta trông thấy một người phụ nữ trẻ tuổi lạ mặt đi theo Lý Dục Thần, không biết là ai.

Ba người vội vàng chạy về phía nhà sau.

Trên đường đi hoàn toàn vắng tanh, không có một bóng người.

Phòng gia chủ, phòng làm việc và phòng nghỉ đều không có ai.

Lý A Tứ có dự cảm chẳng lành, trái tim đập thình thịch.

Mãi tới khi đi tới bếp, cuối cùng họ cũng nhìn thấy người.

Sư phụ Vinh và ông chủ Vương ngồi dưới đất, tư thế như đang ngồi nhưng mặt tái mét, mắt nhắm nghiền, trán đổ mồ hôi hột, trông vô cùng đau đớn.

Hai người hầu gái và ba người bảo vệ đều nằm dưới sàn nhà, miệng sùi bọt mép, bọn họ đã chết rồi.

Lý Dục Thần lạnh mặt, vỗ một chưởng sau lưng sư phụ Vinh và ông chủ Vương, sau đó nhét một viên thuốc vào miệng họ.

Sư phụ Vinh và ông chủ Vương cùng tỉnh lại một lúc, mở mắt ra.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Là sơ suất của tôi, bữa khuya tôi nấu bị hạ độc”, sư phụ Vinh áy náy nói: “Tôi và ông Vương có công lực sâu dày nên mới miễn cưỡng bảo vệ được tâm mạch, những người khác...”

Ông chủ Vương nói: “Không thể trách ông Vinh, hai chúng tôi đều là dân giang hồ lão luyện mà còn không phát hiện ra, thứ độc này rất kỳ lạ”.

“Mộng Đình đâu?”

Lý Dục Thần vội hỏi.

Sư phụ Vinh và ông chủ Vương liếc nhau rồi đều lắc đầu: “Không biết, bữa khuya của mợ chủ do Ngũ Ngọc Xuân đưa”.

Lúc này, Hầu Thất Quý lảo đảo chạy vào đây:

“Là... Là Ngũ Ngọc Xuân!... Mợ... Mợ chủ bị đưa đi rồi… Hoàng Đại Sơn đã đuổi theo, cậu chủ mau…”

Ông ta còn chưa nói xong đã “huỵch” một tiếng, ngã lăn ra đất.

Đầu ngón tay Lý Dục Thần búng một viên thuốc vào miệng Hầu Thất Quý, còn người thì đã xông ra ngoài.

Ân Oanh vội vàng đuổi theo nhưng chỉ thấy chân trời lóe lên một tia sáng, không còn thấy tăm hơi Lý Dục Thần đâu nữa.

Biết bay ư?

Ân Oanh giật mình, bấy giờ cô ta mới biết thực lực của Lý Dục Thần mạnh hơn cô ta tưởng rất nhiều, vậy mà cô ta lại dám ám sát anh, đúng là nực cười.

Nhưng cô ta vẫn không cam lòng, lập tức thi triển thuật truy vết tiềm hành của Mặc gia theo hướng mà Lý Dục Thần biến mất rồi đuổi theo.

Thế nhưng Lý Dục Thần bay vút lên trời, cô ta làm sao có thể đuổi kịp được. Đúng lúc cô ta đang định bỏ cuộc thì chợt ngửi thấy một thứ mùi đặc biệt.

Ân Oanh bịt mũi nhíu mày nghĩ thầm: Mùi gì thế này? Lẽ nào cậu Lý bay lên trời là nhờ khí trong người bắn ra ư?

...

Trên ngọn núi hoang ở quan ngoại, phía cuối đoạn trường thành uốn lượn như rắn gần như đã đổ sập hoàn toàn có một ngôi nhà bằng đất trông như lô cốt cũng đã bị sập mất quá nửa.

Lâm Mộng Đình nằm dưới mặt đất trong ngôi nhà đó, hai mắt nhắm nghiền lộ vẻ đau đớn.

Một gã lùn da ngăm đen, trán bôi thuốc màu ngồi trong ngôi nhà đất, quỳ chân trước người cô, ngón tay vẽ vài vòng lên trán cô, miệng lẩm nhẩm.

Giữa đầu ngón tay của gã lùn và trán Lâm Mộng Đình có một chút sương mù màu đen nối liền giữa trán và ngón tay.

Ở cửa ngôi nhà đất có một người đàn ông trông sa sút tinh thần như thể vừa mới ốm nặng một trận đang ngồi. Ông ta chỉ có một tay, tay áo còn lại trống không, bay phấp phới trong gió.

Ngũ Ngọc Xuân quỳ trước mặt ông ta cầu xin: “Ông Tôn, chuyện ông bảo tôi làm, tôi đều đã làm rồi, xin ông thả người nhà của tôi đi!”

“Cô làm rồi à?”, giọng Tôn Trường Hải the thé như vịt kêu.

“Tôi đã làm rồi! Tôi bỏ thuốc của ông vào thức ăn, tuân theo lời ông bảo, lừa mợ Lý ra ngoài, chuyện ông bảo tôi làm tôi đều đã làm rồi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK