Hầu Thất Quý nói: "Thật ra tôi có quen một người, trong tay người đó có xe sang, hơn nữa còn đều là xe có thể lấy được ngay. Cậu Lý và cô chủ có thể đi xem".
Lâm Mộng Đình nhìn về phía Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần nhún vai nói: "Anh không có ý kiến gì".
Lâm Mộng Đình liền nói: "Vậy thì đi xem một chút đi, có cái nào thích hợp thì mua luôn".
Hầu Thất Quý biết Lâm Mộng Đình không yên tâm với mấy cửa hàng bán xe, cũng không nhiều lời, lập tức liên lạc với đối phương hẹn bây giờ sẽ đi xem xe.
Lúc ra khỏi cửa, Lý Dục Thần không nhìn thấy Lý A Tứ, có chút khó hiểu, Lý A Tứ không phải loại người tự ý rời vị trí.
Anh liền hỏi: "A Tứ đâu?"
"À, cậu ta mới xin nghỉ nửa ngày", Hầu Thất Quý giải thích: "Nói là đi tham gia buổi tụ họp đồng hương".
Lý Dục Thần gật đầu nói: "Ừm, như vậy sao, A Tứ không có ở đây thì lão Hầu hãy ở nhà đi, nhỡ may có chuyện gì thì sao, để tôi và Mộng Đình tự đi xem xe là được rồi".
Hầu Thất Quý lập tức hiểu ra, mình đi cùng không phải chính là cái bóng đèn lớn sao. Ông ta liền đưa địa chỉ và phương thức liên lạc của người kia cho Lý Dục Thần, sau đó cung tiễn bọn họ rời đi.
Ra khỏi hẻm, một mùi thơm bay vào mũi. Lâm Mộng Đình nói: "Thơm quá đi! Dục Thần, em lại nhớ đến hương vị đồ nướng mà chúng ta từng ăn ở thành phố Hòa rồi".
Lý Dục Thần nói: "Em muốn ăn đồ nướng? Dạo này đồ nướng ở thành phố thành phố Tri rất nổi tiếng, anh đưa em đến thành phố Tri ăn nhé".
Lâm Mộng Đình ngạc nhiên nói: "Thành phố Tri xa lắm!"
"Có gì khó? Bay qua là được, ăn xong lại bay về", Lý Dục Thần nói.
Lâm Mộng Đình cười khanh khách, lắc đầu nói: "Thôi bỏ đi, vẫn nên đi mua xe trước, đỡ để bị Hầu quản gia biết, lại nói anh sa vào sắc đẹp, không làm việc đàng hoàng. Người ta đã khăng khăng một mực giao cả tuổi già cho anh, anh cũng không thể khiến người ta thất vọng được!"
Lý Dục Thần bĩu môi: "Một bên là vợ, một bên là quản gia, xem ra về sau không có một ngày tốt lành rồi!"
Hai cánh tay của Vinh Quảng Kiệt đều bị quấn băng vải thạch cao, ngồi trên ghế, ngẩn người nhìn bàn ăn.
Trên bàn ăn bày đầy món ngon, nhưng tay của hắn ta lại không thể động, chỉ có thể để người ta đút cho ăn.
Tần gia nói hai cánh tay của hắn ta đã được bảo vệ, nhưng muốn học độc môn tuyệt kỹ "Quỷ Thủ" của Tần gia đã là điều không thể, có thể tiếp tục luyện võ coi như đã may mắn lắm rồi.
Một người phụ nữ trung niên đang bưng bát, dùng đũa gắp đồ ăn đưa vào trong miệng hắn ta.
Hắn ta chết lặng há mồm, ăn một miếng lại phun ra.
Người phụ nữ hoảng sợ hỏi: "A, là nóng sao?"
Vinh Quảng Kiệt đột nhiên đạp đổ cái bàn, giận dữ hét: "Cút! Cút ngay cho tôi!"
Người phụ nữ bị dọa đến mức vứt bát đũa xuống, chạy ra ngoài.
Vinh Quảng Kiệt lại chưa hết giận, đứng lên điên cuồng dùng chân giẫm lên đồ ăn dưới đất, cứ như chúng đều là thịt rơi ra từ trên người kẻ thù của hắn ta vậy.
"Dừng tay!"
Phan Vân Long đi vào từ ngoài cửa, quát.
"Dừng tay?", Vinh Quảng Kiệt điên cuồng cười nói: "Anh xem tôi còn có tay sao? Tôi không có tay, dừng tay cái gì?"
"Quảng Kiệt, cậu đừng như vậy", Phan Vân Long nói: "Sư phụ đã nói, mấy ngày nữa tay của cậu sẽ không có việc gì".
"Không có việc gì? Làm sao có thể không có việc gì được! Không thể luyện Quỷ Thủ, tay của tôi còn có tác dụng gì nữa?", Vinh Quảng Kiệt khàn cả giọng: "Tôi không rõ, tại sao bố nuôi lại phải khách khí với tên họ Lý kia như vậy, còn đưa thiệp mời, mời anh ta đến tham gia tiệc mừng thọ?"
"Sư phụ đương nhiên có tính toán của sư phụ", Phan Vân Long nói.
"Đại sư huynh!", Vinh Quảng Kiệt bực tức nói: "Anh cũng bị tên nhóc kia cắt yết hầu, suýt nữa thì chết! Anh không hận bọn họ sao?"