Mã Sơn nói: “Hôm qua là sao, nổi hết cả da gà”.
Nền nhà lát gạch xanh, phòng khách bày biện đồ đạc kiểu Trung đã phủ đầy bụi.
Lý Dục Thần vươn tay lau mặt bàn rồi nói: “Ít nhất hai năm nay không có ai ở”.
Tức là việc “lần trước có người chết” đã là chuyện hai năm trước rồi.
Hai người lại đi lên lầu.
Trên lầu được lót bằng sàn gỗ, bước lên sẽ phát ra tiếng cót két.
Trong phòng cũng bày biện đồ đạc kiểu truyền thống, nhưng hình dáng lại không giống bên dưới.
Tầng trên có vẻ cổ kính hơn, cho dù là kiến trúc hay vật liệu tốt hơn ở tầng dưới rất nhiều.
Mã Sơn cũng học theo Lý Dục Thần, lau trên mặt bàn một cái.
“Không đúng!”, Mã Sơn ngạc nhiên nói: “Đây, sao tầng trên lại chẳng có tí bụi nào vậy?”
Lý Dục Thần nhíu mày nhìn lên mái nhà, sau đó lại ngó cửa sổ.
Ngoài cửa sổ là bóng cây nghiêng ngả.
Trong nhà có mùi hương thoang thoảng, chỉ Lý Dục Thần mới có thể ngửi thấy.
Xem xong tầng hai, họ lại lên gác xép.
Trên gác xép lại là một lớp bụi khá dày.
“Đi thôi!”, Lý Dục Thần nói.
Bước ra khỏi căn nhà, ánh mặt trời bỗng chốc trở nên gay gắt như từ một người vợ hiền thục bỗng trở thành một phụ nữ chanh chua.
Mã Sơn xoa mặt nói: “Con mẹ nó, lại nổi da gà rồi”.
Người môi giới bước đến nói: “Hai vị, tôi nói nhé, nơi này đi một lần là bớt đi mười năm dương thọ đấy”.
Mã Sơn không vui nói: “Anh nguyền rủa bọn tôi đấy à?”
Người đó nói: “Tôi không có ý đó, dù sao các anh cũng đã xem rồi, sau này chắc cũng sẽ không vào đấy nữa, tôi dẫn các anh đi coi những căn khác nhé, biệt thự tốt hơn nơi này nhiều”.
Lý Dục Thần nói: “Được rồi, tôi lấy căn này, về ký hợp đồng”.
Người đó sửng sốt: “Ôi ông anh à, anh nghiêm túc đấy hử?”
Ngay cả Mã Sơn cũng ngạc nhiên nhìn anh.
Mã Sơn nghĩ mặc dù căn nhà này khá lớn, cũng biệt lập, lại còn rẻ nhưng mọi thứ cũng không thể cân bằng được khuyết điểm duy nhất của nó… giảm tuổi thọ!
Chưa nói đến việc có ma hay không, chỉ riêng vẻ âm u lạnh lẽo này, có sống mấy chục năm cũng sẽ bị phong thấp mất.
Lý Dục Thần cười nói: “Đương nhiên là nghiêm túc”.
Người đó dựng ngón tay cái lên nói: “Được, anh hai à, anh đỉnh đấy! Tôi phục rồi! Nhưng tôi nói trước, nếu sau này có xảy ra chuyện gì, anh cũng đừng trách tôi”.
Hai người cùng quay lại công ty môi giới, sau đó bàn bạc hợp đồng thuê phòng.
Có lẽ người ở công ty môi giới cũng không ngờ họ sẽ thuê căn nhà này, cực kỳ lo lắng họ sẽ chết trong căn nhà đó nên kiên quyết đòi tăng thêm tiền thuê nhà hoặc đưa tiền cọc nhiều hơn.
Dĩ nhiên Mã Sơn không đồng ý, tại sao một căn nhà ma lại đắt hơn nhà bình thường?
Cuối cùng, quản lý công ty môi giới nói: “Một, hai người muốn mua lại căn nhà, tôi nghĩ hai vị cũng không phải là người thiếu tiền, nếu thật sự thích ngôi nhà này, hai người có thể mua nó”.
“Các anh có quyền bán căn nhà này?”, Mã Sơn tò mò nói.
Quản lý nói: “Chúng tôi có giấy ủy thác toàn quyền quyết định của chủ sở hữu căn nhà, theo thỏa thuận ban đầu, sau khi quản lý hộ mười năm, nếu anh ta không quay lại, chúng tôi có thể bán nó. Hơn nữa, nhiều năm nay chúng tôi đều không thể liên lạc được với chủ căn nhà bằng tất cả các hình thức rồi, cho nên trên thực tế, nó đã là của công ty chúng tôi. Nếu các anh mua lại, cho dù sau này có tranh chấp, chủ nhà muốn kiện cũng chỉ kiện chúng tôi, không liên quan gì đến các anh”.
“Bao nhiêu tiền?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Theo giá thị trường, căn biệt thự biệt lập lớn như vậy cũng có giá khởi điểm là mười triệu tệ, nhưng căn nhà này là trường hợp đặc biệt, có thể rẻ hơn!”, quản lý giơ hai ngón tay ra: “Một giá, tám triệu tệ”.
Mã Sơn nhìn Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần nói: “Ba triệu tệ, tôi mua”.
Quản lý sửng sốt: “Tôi ra giá tám triệu tệ, anh còn trả xuống ba triệu tệ, giảm đến hơn một nửa? Này anh bạn, đây là nhà chứ không phải là mua rau ngoài chợ”.
“Tôi dám đảm bảo không ai dám mua căn nhà này ngoài tôi!”, Lý Dục Thần kiên quyết nói: “Ba triệu tệ, bán thì tôi chuẩn bị tiền, còn không thì thôi”.
Nói rồi anh đứng dậy định đi ra ngoài.
Không để anh sải bước, quản lý đã nói: “Bán!”
Sau đó bật cười.
Hai bên vui vẻ ký hợp đồng, Mã Sơn đưa một trăm ngàn tệ tiền đặt cọc.
Lý Dục Thần đưa ra một yêu cầu, trước khi trả hết toàn bộ số tiền để bàn giao nhà thì phải đưa chìa khóa cho họ trước.
Quản lý vui vẻ đồng ý.
Đã trả tiền đặt cọc xong rồi, cũng không sợ họ giở trò.
Đó là ngôi nhà ma, thích ở thì cứ ở, nếu cho thuê thì một trăm ngàn tệ cũng có thể trả được tận mấy tháng.
Trên đường về, Mã Sơn hỏi Lý Dục Thần: “Chúng ta mua căn nhà đó thật à?”
Lý Dục Thần nói: “Mọi phương diện của căn nhà này đều phù hợp với yêu cầu của em, hơn nữa, cái giá ba triệu tệ thì đi đâu mà mua được căn biệt thự lớn như thế?”
Mã Sơn nói: “Nhưng nhà đó có ma đấy, nếu không họ sẽ chịu bán rẻ thế à?”
Lý Dục Thần cười nói: “Có ma hay không thì phải xem là ai ở nữa”.
“Cũng đúng, ông đây không tin có ma!”, Mã Sơn tự hào nói.