Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đa Cát hú dài một tiếng, toàn thân đẫm máu nhưng vẫn tiếp tục chiến đấu với Na Già.

Tuy nhiên máu thịt trên ba cái cổ bị đứt đó lại quấn quéo, mặc dù tốc độ ngày càng chậm nhưng chúng vẫn từ từ mọc ra những cái đầu rắn mới.

Thân thể Na Già trở nên cao lớn hơn, sức mạnh cũng ngày càng mạnh hơn.

Nhưng vì ba người Lý Dục Thần tiêu hao quá nhiều sức nên uy lực của pháp bảo ngày càng yếu đi, nếu không phải Đa Cát thực sự dũng mãnh thì lúc này bọn họ thậm chí còn khó có thể tự mình chống cự với một cái đầu.

Lý Dục Thần cảm nhận rõ ràng được Đa Cát sắp không trụ nổi nữa rồi.

Nó đã không còn sức cắn đứt đầu rắn nữa, chỉ có thể đối phó qua lại với Na Già, trên thân cũng ngày càng nhiều vết thương.

Xì!

Na Già phát ra một tiếng rít dài, chín cái lưỡi rắn loạn xạ trên không trung, chín cái đầu xuyên qua mây xanh phát động một đòn tấn công dữ dội.

Lý Dục Thần cảm thấy một sức mạnh vô cùng to lớn đâm vào người anh.

Ầm một tiếng, cơ thể anh bay ngược ra xa mấy chục dặm, đâm sập một ngọn núi.

Hướng Vãn Tình và Đỗ Thanh Hồi cũng không khá hơn là bao, bọn họ đều bay ra ngoài từ hai hướng khác nhau.

Sáu cái đầu còn lại của Na Già xuyên qua bụng và cổ Đa Cát rồi quấn chặt lấy, tiếp đó lại cắn vào người nó.

Đa Cát liều mạng giãy giụa nhưng vẫn không thoát khỏi sự quấn chặt của sáu cái đầu rắn này.

A huuuu!

Nó ngửa mặt lên trời hú dài, đôi mắt đỏ ngầu lộ ra vẻ không cam lòng.

Ngay lúc này, trên lưng Đa Cát xuất hiện một bóng người.

Không biết từ lúc nào Tang Cát đã bò lên lưng Đa Cát, lúc này anh ấy đang từng bước từng bước trèo lên dọc theo xương sống của nó.

Trong tay anh ấy nắm chặt một con dao rựa.

Đạt Ngõa trên chiếc xe đang giữa sườn núi ngẩng đầu nhìn con trai và con chó của mình, ánh mắt bà ấy trong trẻo, trên mặt hiện lên vẻ thương xót vô hạn.

"Đi đi, con trai!"

Cơ thể Tang Cát trên lưng Thiên Lang khổng lồ trông như một con ký sinh trùng nhỏ bé, anh ấy bám vào lông Đa Cát, khó khăn lắm mới trèo lên được.

Đôi mắt anh ấy đã mù, trong hốc mắt không còn chút ánh sáng nào nhưng anh ấy vẫn ngẩng đầu lên, hướng về phía mặt trời, hướng về phía Tà Thần Na Già khổng lồ như thể đang nhìn chằm chằm vào nó.

Na Già đột nhiên ngừng cắn xé Đa Cát, chín cái đầu rắn hỗn loạn quấn vào nhau trên không trung, mười tám con mắt chăm chú nhìn vào người nhỏ bé trên lưng Thiên Lang.

Tang Cát trèo lên đỉnh vai Thiên Lang.

Lý Dục Thần nén cơn đau bay trở lại thì đúng lúc này anh nhìn thấy Tang Cát giơ con dao rựa lên.

Nhưng anh ấy không nhìn về phía Na Già.

Na Già ở trên cao, con dao rựa nhỏ bé đó căn bản không thể chém tới, mà có chém tới thì cũng không thể chém đứt được.

Tang Cát tự chém vào chính mình.

Một nhát, hai nhát...

"Tang Cát!"

Lý Dục Thần hét lớn, muốn chạy tới ngăn cản nhưng vào lúc này, thời gian như ngừng lại, không gian đông cứng, thế giới yên tĩnh.

Chỉ có Tang Cát đang vung dao.

Mỗi một nhát dao, cơ thể Tang Cát lại bị cắt đứt một mảng.

Anh ấy tự chém mình tổng cộng tám nhát.

Tự cắt mình thành tám khúc.

Sau khi chém nhát thứ tám, con dao rựa rơi khỏi tay anh ấy.


Tay, chân, thân, đầu...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK