Hứa Trí Thắng nói xong, phẩy tay, ngồi xuống, cúi đầu, không muốn nói với Mã Sơn thêm một câu nào nữa.
Mã Sơn biết Hứa Trí Thắng đang nhắc nhở cũng là đang cảnh cáo mình. Sòng bạc coi trọng uy tín nên sẽ không quỵt năm tỷ này của anh ta nhưng anh ta cầm năm tỷ trong tay liệu có thể rời khỏi Hào Giang được không thì khó nói.
Mã Sơn chắp tay với Hứa Trí Thắng, nói: “Cảm ơn!”
Nói xong, anh ta đi về phía Tra Na Lệ: “Chúng ta đi thôi”.
Tra Na Lệ đứng dậy, đi sóng vai bên cạnh Mã Sơn, tiến về phía cửa ra vào.
Cửa ra vào bỗng mở toang ra, một giọng nói sang sảng như tiếng chuông đồng chợt vang lên:
“Không ai được đi!”
Một ông lão mập mạp ngoài sáu mươi tuổi ưỡn ngực, bệ vệ đi vào phòng.
Người này vừa vào phòng, trong phòng lập tức xuất hiện một luồng uy áp khiến người ta không thở nổi.
Mã Sơn khẽ nhíu mày.
Xét về mặt khí thế thì thực lực người này không thua gì Lương Tri Huyên đi theo bên cạnh Lý Ngôn Thành.
Tra Na Lệ đứng bên cạnh nói nhỏ: “Ông ta chính là Thái Hòa Trung!”
Mã Sơn bèn quan sát lại ông lão này một lượt nữa thật cẩn thận.
Hứa Trí Thắng vốn đang sa sút tinh thần tột độ vì thua bài lập tức đứng dậy, khom người kêu lên: “Chú Trung! Sao chú lại tới đây?”
“Tôi không đến thì e là Bác Hào phải đổi chủ mất rồi!”, Thái Hòa Trung bất mãn nói.
Hứa Trí Thắng hổ thẹn cúi đầu: “Xin lỗi chú Trung, là tôi tài nghệ chưa giỏi, tôi…”
Thái Hòa Trung khoát tay: “Thôi, việc này không trách cậu. Mở sòng bạc thì phải có lúc thua, lúc thắng. Có điều…”
Ông ta nhìn về phía Mã Sơn và Tra Na Lệ: “Nếu như có người chơi ăn gian thì lại khác!”
Mắt Thái Hòa Trung sắc như chim ưng, ông ta nhìn bọn họ, cười gằn một tiếng.
“Loạn Quyền Mã Sơn... Vừa tới Hương Giang đã nổi tiếng, tiếc là tay của cậu sắp không giữ nổi rồi!”
Mã Sơn đanh mặt lại: “Này ông già, không muốn trả tiền thì nói thẳng ra, ông nói chúng tôi chơi bẩn, liệu có chứng cứ gì không?”
Thái Hòa Trung không để ý tới anh ta mà chuyển qua nhìn Tra Na Lệ.
“Cô Tra đây là đệ tử đóng cửa của thần nữ Đại mã, tôi không nhận lầm chứ?”
“Đúng vậy”, Tra Na Lệ nói.
Thái Hòa Trung gật đầu: “Tốt, chỉ cần thừa nhận là được rồi. Không hổ là đệ tử của thần nữ Đại Mã, đúng là đã cho tôi được mở rộng tầm mắt. Có điều, cô dùng cổ thuật Vu Thần để chơi ăn gian, sư phụ cô có biết không?”
Tra Na Lệ nhíu mày.
“Cổ thuật Vu Thần…”, Hứa Trí Thắng kinh ngạc ra mặt: “Chú Trung, rốt cuộc bọn họ đã ăn gian như thế nào? Làm thế nào tráo được bài?”
Thái Hòa Trung cười gằn một tiếng, đi lại chỗ bàn chơi bài, cầm đại một lá bài lên, hai tay xoa một cái, lá bài lập tức hóa thành tro, rơi lả tả xuống bàn.
Trên bàn có thêm một đống tro nhưng đống tro này bỗng nhiên lại bắt đầu khuếch tan ra xung quanh.
Nhìn kỹ lại thì thấy có rất nhiều con côn trùng nhỏ bé đang bò.
“Cô ta hạ cổ trên mỗi lá bài”, Thái Hòa Trung nói.
Hứa Trí Thắng lấy làm kinh hãi, bấy giờ mới nghĩ ra ở ván xì tố trước, gần như lá bài nào của Mã Sơn cũng là do Tra Na Lệ lật.
“Cô ta dùng bọn cổ này để tráo bài ư?”, Hứa Trí Thắng vẫn không hiểu, những con côn trùng nhỏ bé này làm thế nào có thể tráo được bài.
“Ngoại trừ cổ đương nhiên còn cần phải có sự giúp sức của con người”.
Thái Hòa Trung đi sang bên kia bàn, liếc nhìn Dương Lỵ nằm dưới đất.