Giang hồ chính là nhà của cô ấy.
Cô ấy đi rất nhiều nơi, giết rất nhiều người.
Cô ấy muốn trở lại thủ đô, báo thù cho thủ lĩnh ăn xin năm xưa.
Nhưng sư phụ nói, người Mặc gia không có thù riêng.
Trái tim cô ấy như bị vây trong hoang mạc, vĩnh viễn không có mái nhà yên thân, niềm an ủi duy nhất chính là đại ca ăn xin đẹp trai trong ký ức.
Nhưng cô ấy vĩnh viễn không có cách nào báo thù cho cậu ấy, bởi vì không một ai sẽ trả tiền để sát thủ Cát Môn đi giết một tên ăn mày.
Một ngày nọ, một tin tức làm thủ đô chấn động, Trương Điên chết, Yếu Môn bị hủy diệt.
Ân Oanh cho rằng sư phụ mình làm, ngoại trừ sư phụ, cô ấy không nghĩ ra còn có ai khác có thể làm được điều ấy.
Cô ấy hưng phấn chạy đi cảm ơn sư phụ, nhưng lại bị sư phụ mắng một trận.
Sư phụ nói, người Mặc gia không có người thân, người Mặc gia không có thù riêng.
Trương Điên không phải do bà ta giết, Yếu Môn cũng không phải do bà ta tiêu diệt.
Ân Oanh mờ mịt. Ai đã báo thù giúp cô ấy?
Cách đây không lâu, cô ấy nhận được một nhiệm vụ ám sát, đối tượng ám sát là Lý Dục Thần – nhân vật thình lình xuất hiện, nổi tiếng khắp thủ đô dạo gần đây.
Để hoàn thành nhiệm vụ, cô ấy bắt đầu điều ra Lý Dục Thần, bấy giờ cô mới phát hiện chính cậu Lý là người đã giết Trương Điên, tiêu diệt Yếu Môn.
Cô ấy khóc lóc cầu xin sư phụ hủy bỏ nhiệm vụ này.
Nhưng sư phụ nói, quy tắc của Cát Môn là đã nhận nhiệm vụ thì nhất định phải hoàn thành.
Sư phụ nói cho cô ấy biết, họ Lý không phải người tốt, nếu không có quy định Mặc gia không có thù riêng thì bà ta đã đích thân ra tay giết Lý Dục Thần rồi.
Ân Oanh không có cách nào khác, chỉ có thể đi hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng trong lòng cô ấy vẫn biết ơn Lý Dục Thần, cô ấy cũng biết anh không phải là người xấu, bởi vậy sau ba lần ám sát thất bại, cô ấy mới bốc đồng nói rằng nếu mình thất bại lần nữa thì sẽ mặc cho anh xử trí.
Nghe được Lý Dục Thần nói hai chữ “về nhà”, Ân Oanh bỗng cảm thấy ấm áp trong lòng, giống như người đi lạc trong sa mạc nhìn thấy ốc đảo, như con thuyền cô độc phiêu dạt thấy được hòn đảo giữa biển khơi.
“Này, nỏ Huyền Cơ cậu trả lại cho tôi thật đấy à?”, Ân Oanh hô lên.
“Đây là trọng khí của Mặc gia, tôi giữ lại làm gì?”
“Nhưng mà...”
“Đừng nhưng nhị nữa, đi thả Đới Đình đi, cùng nhau đi thôi”.
“À...”
Ân Oanh vội vang đi vào cởi trói cho Đới Đình, phá hủy thiết bị bom, sau đó tìm quần áo cho cô ấy mặc vào.
Sau khi mặc quần áo xong, hai cô gái nhìn nhau, mỗi người đều mang tâm sự riêng, cùng nhau đi ra ngoài.
Hai người bọn họ thấy Lý Dục Thần đi sang bên cạnh, nơi đó là một lô cốt được dựng nên bằng đống ô tô vứt đi.
Sắc mặt của Ân Oanh thay đổi, cô ấy nhắc: “Cậu Lý, cửa ra ở đằng kia!”
Lý Dục Thần không dừng lại, anh nói: “Cô giả làm bà già mù quét sân đến giết tôi thì không thể ném bà lão ấy ở đây không quan tâm được”.
Ân Oanh còn định ngăn cản nhưng Lý Dục Thần đã đi vào.
Sắc mặt của cô ấy và Đới Đình đều thay đổi.
Lý Dục Thần đi vào đống đổ nát, nhìn thấy bà già mù nằm trên mặt đất.