Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên kia thang trời rốt cuộc có dáng vẻ gì?

Nếu sư phụ đi lên, tương lai mình có cơ hội đi lên không?

Trong đầu Bách Phú Minh xuất hiện hình ảnh: Một cầu thang thẳng tắp và dốc đứng, xuyên thẳng mây xanh, một ông già lẻ loi đi một mình, trong mây có hạc chao liệng...

Lý Dục Thần đi vào Bạch Vân Quan lần thứ hai.

Lần trước đến Bạch Vân Quan, anh tổng cộng gặp bốn đạo sĩ, Kim Tam Mộc, Tưởng Tuyền Lâm, Mạc Thanh, Liên Thành.

Kim Tam Mộc dẫn đội đi Bắc Mĩ vẫn chưa trở lại, Mạc Thanh cũng ở trong đoàn đó.

Tưởng Tuyền Lâm bị Kim Tam Mộc loại bỏ chức vụ giám viện, còn đang diện bích hối lỗi tại Tiểu Bồng Lai.

Cũng may vẫn còn tiểu đạo sĩ Liên Thành, nếu không thì chẳng quen biết một ai, lại phải lấy ra Thiên Đô lệnh.

Nếu gặp phải người không nhận ra Thiên Đô lệnh như Tưởng Tuyền Lâm, khó tránh khỏi bị trào phúng vài câu, rồi dùng pháp thuật kinh sợ bọn họ một phen, làm màu.

Có đôi khi thật sự là không muốn làm màu cũng không được.

Đạo sĩ Liên Thành không biết Thiên Đô, ngày đó lúc Lý Dục Thần lấy ra Thiên Đô lệnh, anh ta đã đi xuống. Nhưng anh ta biết, cậu Lý này có địa vị rất lớn, ngay cả sư thúc Kim Tam Mộc đều cung kính với anh.

Cho nên anh ta cũng đối đãi cung kính với Lý Dục Thần.

Nghe nói Lý Dục Thần muốn đi gọi lão quan chủ Vương Sùng Tiên từ trong bế quan, Liên Thành giật nảy mình, đáp: "Cậu Lý, chuyện này tôi không dám làm chủ, để tôi đi giám viện báo cáo một tiếng, người kia đồng ý thì tôi mới có thể dẫn anh đi".

"Không phải cậu vừa mới bảo đạo trưởng Tưởng vẫn còn đang diện bích hối lỗi sao?", Lý Dục Thần khó hiểu hỏi.

Liên Thành đáp: "Tưởng sư thúc đã bị lui khỏi giám viện, bây giờ giám viện là Bạch sư thúc của tôi, Bạch Phương Hưng. Ban đầu đáng lẽ ra ông ấy nên đích thân tới chiêu đãi anh, nhưng hôm nay ông ấy ngồi khám tại một y quán, nhất thời không thể phân thân. Tôi tới đó báo cáo cho ông ấy".

Lý Dục Thần liền nói: "Nếu ông ta đang ngồi khám thì đừng quấy rầy, dù sao đạo trưởng Vương đã bế quan hai mươi năm, tôi cũng không vội. Tôi ra ngoài đi dạo, đợi y quán nghỉ làm lại đến".

Liên Thành nói xin lỗi: "Y thuật của Bạch sư thúc rất giỏi, bên ngoài rất có danh tiếng, người tìm đến ông ấy xem bệnh rất nhiều. Mỗi lần khám bệnh thường xuyên kín người hết chỗ, có thể phải đến đêm khuya".

Lý Dục Thần hỏi: "Một tuần ông ta ngồi khám mấy ngày?"

"Trước kia là một tuần ba ngày, về sau làm giám viện, hiện tại giảm xuống còn một ngày rưỡi, cả ngày thứ bảy và nửa ngày thứ năm".

"Vậy ngày mai tôi quay lại".

Liên Thành liên tục khom người nói xin lỗi, muốn đi dạo cùng nhưng bị Lý Dục Thần từ chối.

Anh dẫn theo Lâm Mộng Đình đi lòng vòng trong Bạch Vân Quan, còn kể chuyện cũ của mấy con khỉ đá cho Lâm Mộng Đình.

Lâm Mộng Đình kinh ngạc nói: "Sao anh biết chuyện này?"

Lý Dục Thần thần bí nhìn đông nhìn tây một lượt, sau đó lại gần cô, nhỏ giọng đáp: "Học lỏm từ hướng dẫn viên du lịch".

Lâm Mộng Đình không khỏi mỉm cười.

Lúc này, vừa khéo có một hướng dẫn viên du lịch giơ cờ, mang theo một đoàn khách du lịch tiến đến, đứng đó giảng giải.

Lý Dục Thần liền kéo Lâm Mộng Đình tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK