Nghiêm Cẩn tin vào anh rể thần kỳ của mình, chắc chắn sẽ thể thiện thần kỳ một lần nữa.
Còn Lam Điền không có khái niệm gì với thắng thua, mặc dù Lý Dục Thần bay đi, cô bé cũng không cảm thấy như vậy là thất bại.
Âm Vô Cực cười lớn đuổi theo.
Từng làn từng làn mây đen theo phía sau lão ta, kéo dài che lấp hơn một nửa bầu trời.
“Nhóc con, chịu chết đi!”
Mây dày đặc như mực lao về phía Lý Dục Thần, rất nhanh đã bao trùm lấy Lý Dục Thần.
Mây đen như thủy triều, dâng lên từng mảng máu màu đen đỏ, biến thành một biển máu.
Rất nhiều bộ xương màu trắng cuồn cuộn trong biển máu, thò ra vuốt xương khô gầy, dường như đang vật lộn, lại dường như đang tìm thứ gì.
“Ha ha ha…”
Trong không trung chỉ nghe thấy tiếng cười của Âm Vô Cực.
“Tạ Ngũ Ương, tôi không ngờ ông còn có truyền nhân pháp mạch ở bên ngoài, nhưng ông có lẽ cũng sẽ không ngờ phải không, truyền nhân của ông, truyền nhân khó khăn lắm mới trải qua lôi kiếp, hôm nay cũng phải chết trong tay tôi!”
“Bây giờ cậu ta giống như ông năm đó, bị nhốt trong biển máu. Năm đó ông kiên trì được tám tám chín mươi mốt ngày, mới hóa thành vũng máu, để xem truyền nhân của ông có thể trụ được mấy canh giờ! Ha ha ha…”
Giọng của Âm Vô Cực sang sảng truyền đến mặt đất.
Mọi người nghe mà run sợ.
Lúc này, ngay cả Nghiêm Cẩn cũng biết, lần này anh rể lành ít dữ nhiều.
Cũng chỉ có Lam Điền, mở to đôi mắt, hiếu kỳ nhìn biển máu mây đen che lấp mặt trời đó.
Sau đó, cô bé nhìn thấy trong biển máu lóe lên một tia sét nhỏ.
Tia sét này nhỏ đến mắt thường khó nhận ra, nhỏ đến mức không ai phát hiện ra.
Chỉ có linh giác bẩm sinh của Lam Điền nhìn thấy ánh sáng sắp tắt dần.
Ánh sáng này chiếu sáng mắt của cô bé, chiếu sáng thế giới nội tâm của cô bé.
Cô bé nhìn chằm chằm đám mây núi xác biển máu đáng sợ che lấp bầu trời đó, chờ đợi ánh sáng lại lóe sáng lên lần nữa.
Sau đó, cô bé nhìn thấy tia sét thứ hai.
Sau đó là tia sét thứ ba, thứ tư…
Những tia sét này vẫn rất nhỏ, nhưng lại cực kỳ nhiều, chằng chịt dày đặc, bò khắp đám mây.
Lúc này, những người khác cũng chú ý đến.
Âm Vô Cực dừng cười, cau mày, không thể tin nổi nhìn về phía trước.
Ầm!
Đám mây nổ tung.
Vô số điện quang rải rác khắp bốn phía, nổ tan mây đen cả bầu trời, biến ra bầu trời tươi sáng.
Biển máu biến mất, mây đen nứt thành từng mảng, từng mảng.
“Đó là cái gì?”
Âm Vô Cực nhìn chằm chằm thứ mà Lý Dục Thần nắm trong tay, hơi giống như cái búa, hoặc là cái rìu, chất liệu là ngọc, hoặc là đá, bên trên vờn quanh điện quang nhỏ dày đặc.
“Sao hơi giống rìu của lôi thần trong truyền thuyết? Không! Không thể nào! Làm sao cậu ta có thể có thần khí như này! Tuyệt đối không thể nào!”
Âm Vô Cực lắc đầu, phủ định suy đoán của mình.
Nhưng sau đó, một cảnh đáng sợ bắt đầu.
Lý Dục Thần giơ tay lên cao, thứ trong tay bỗng nhiên to lên, biến thành một cái rìu đá khổng lồ.
Âm Vô Cực nhìn thấy trên một mặt cán của chiếc rìu có một chữ kiểu cổ xưa, phát ra kim quang chói mắt, hình như là chữ “Lôi”.
Còn trên một mặt khác, cũng phóng ra kim quang, vút lên trời, để lại phù hiệu trên bầu trời, đó là quẻ bùa của quẻ chấn.
Phù hiệu lóe lên rồi tắt.
Một tia sét sáng lên, đánh ngang bầu trời.
Sau đó là tia sét thứ hai, từ một hướng khác đánh ngang bầu trời.
Sau đó là đường thứ ba, đường thứ tư.
Tia sét bắt đầu từ chỗ gần, từng đường từng đường phân bố ra phía xa.
Tiếng sấm ầm ầm vang lên, đại địa bắt đầu chấn rung.
Rất nhanh, cả bầu trời trong tầm nhìn, cùng giăng đầy tia sét.
Bầu trời đầm hoang vạn dặm dường như bị một tấm lưới phát quang chia cắt.
Mà ở giữa tấm lưới đó, chính là Lý Dục Thần.