Tra Na Lệ hừ lạnh một tiếng, ngẩng mặt lên, đi ra ngoài.
“Vợ à, em nhẫn tâm quá!”, Mã Sơn ôm háng, lảo đảo đi theo ra ngoài.
Họ vừa tới cửa chính của sòng bạc thì trông thấy một người phụ nữ có vẻ như là quản lý sảnh đi về phía này, khom người hỏi: “Xin hỏi có phải là anh Mã Sơn và chị Mã không ạ?”
Tra Na Lệ tức giận nói: “Không phải!”
Người phụ nữ kia thoáng sửng sốt, tưởng mình nhận nhầm người.
Mã Sơn chạy tới sau, vội vàng cười làm lành: “Phải phải, là bạn gái, chưa phải chị Mã”.
“Ồ, ra vậy!”, người phụ nữ kia che miệng cười khẽ: “Ở chỗ chúng tôi, vị hôn thê cũng có thể gọi theo họ nhà trai”.
Tra Na Lệ sầm mặt lại, đúng là có một trăm cái miệng cũng không giải thích được!
Mã Sơn cười ngu ngơ.
Người phụ nữ kia lấy ra một tấm thẻ phòng đẹp mắt đưa cho Mã Sơn, nói: “Anh Mã, chị Mã, đây là phòng của anh chị. Cậu Hà nhờ tôi chuyển lời cho anh chị, xin lỗi anh chị vì phòng Tổng thống đã bị người khác đặt trước mất rồi, phòng Đại Đô Hội này là phòng tốt nhất chỉ xếp sau phòng Tổng thống, mời anh chị tạm thời ở lại đây”.
Mã Sơn nhận lấy thẻ phòng: “Không sao, không sao, hahaha, vợ à, chúng ta đi ăn khuya trước hay đi xem phòng trước?”
Tra Na Lệ thực sự đã hoàn toàn cạn lời, chẳng buồn nói tiếng nào, tức giận lườm anh ta một cái rồi bỏ đi trước.
Mã Sơn vội vàng đuổi theo: “Vợ à, chờ anh một chút!”
Mã Sơn vốn muốn đưa Tra Na Lệ tới nhà hàng Michelin nổi tiếng gần đây để nếm thử món ăn Quảng Đông ngon nhất ở Hào Giang. Suy cho cùng thì thắng hơn hai tỷ, ăn một bữa Michelin có là gì.
Nhưng Tra Na Lệ không thích, khăng khăng tới quán vỉa hẻ, gọi cho mỗi người một bát cháo cua thịt viên.
Hương vị của món cháo cua này không tồi nhưng từ nhỏ Mã Sơn đã ăn hàng vỉa hè nhiều, từ lâu đã quen với bầu không khí ồn ào ở đây nên không có cảm xúc gì mấy.
Trái lại, Tra Na Lệ ăn rất say sưa ngon lành.
Thấy Tra Na Lệ không kén ăn, không có thói tiểu thư, có thể ăn uống vui vẻ ở quán vỉa hè, trong lòng Mã Sơn cũng vui vẻ, thái độ cũng càng thêm ân cần.
“Vợ à, em có muốn ăn thử món cá khoai xóc muối tiêu không?”
“Vợ à, anh thấy đằng kia có món cua rang, anh đi mua cho em một suất nhé”.
...
Đứng trước sự ân cần của Mã Sơn, cảm xúc của Tra Na Lệ đã đi từ phản cảm tới bất đắc dĩ, sau đó thì mặc kệ anh ta, dù sao anh ta cũng rất khó chơi, đánh không đánh lại, mắng không mắng lại, da mặt dày hơn tường thành, không thể làm gì được.
Ăn no rồi, Tra Na Lệ để đũa xuống, cầm khăn giấy lau miệng rồi nhìn Mã Sơn.
Mã Sơn bị nhìn tới độ ngượng ngùng: “Sao vậy vợ? Trên mặt anh có hoa à?”
“Anh muốn theo đuổi tôi thật à?”, Tra Na Lệ hỏi.
“Hả?”, Mã Sơn gãi đầu: “Anh còn tưởng là đã cưa đổ được em rồi cơ chứ”.
“Đừng có mồm mép tép nhảy nữa, tôi đang nghiêm túc hỏi anh đó”, Tra Na Lệ không vui.
Mã Sơn thấy cô ta nói năng nghiêm túc thì cũng nghiêm chỉnh lại, chững chạc nói: “Phải, từ lúc gặp em lần đầu trên máy bay, anh đã rung động rồi”.
“Rung động? Đó chỉ là cảm xúc nhất thời thôi đúng không?”
“Không không không, tuyệt đối không phải là cảm xúc nhất thời. Anh thật… Thật lòng thích em, muốn… Theo đuổi em”, Mã Sơn bỗng nhiên hơi căng thẳng, nói năng lắp bắp. Anh ta ưỡn cao ngực: “Anh vụng về, không khéo ăn nói, cũng không có trình độ văn hóa, ngoài đánh nhau ra thì không biết gì cả. Nhưng Mã Sơn này không sợ trời không sợ đất, xưa nay chưa từng chịu thua, chấp nhận số phận, anh thích em thì sẽ theo đuổi em. Không cưa đổ được em cũng không sao nhưng nếu không cố gắng thì anh sẽ hối hận cả đời!”
Tra Na Lệ phì cười: “Anh thế này mà còn không khéo nói gì nữa? Thực ra anh là người thông minh, thông minh hơn những cậu ấm nói năng dẻo quẹo nhiều”.
Mã Sơn vui mừng, gãi đầu một cái: “Vậy... Vợ đồng ý rồi à?”
“Cút!”, Tra Na Lệ tức giận lườm anh ta một cái: “Anh còn gọi tôi như vậy nữa là tôi giận thật đó!”
“Được được, anh không gọi, vậy anh gọi em là… Lệ Lệ?... Na Lệ?”
“Tùy anh!”