Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hầu Khuê Đông vẫn luôn ngồi bên cạnh không lên tiếng rốt cục không nhịn được mà mở miệng: "Hoàng Phủ Tông Sư, để tôi đi xem một chút đi. So với việc để Dương Nguyên Tấn khoe mẽ, không bằng nhường nổi bật này cho tôi. Lý Dục Thần này giao cho tôi đi".

Hoàng Phủ Hiền gật gật đầu: "Cũng được, vậy vất vả Hầu Tông Sư".

Hầu Khuê Đông đứng lên chắp tay: "Không dám nhận, Hoàng Phủ Tông Sư xin chờ một chút, chờ tôi đi giết Lý Dục Thần!"

Võ quán Hoa Anh tại Thân Châu bị phá hủy, võ quán cũ sư phụ để lại bị dán giấy niêm phong, đi tìm Trần Định Bang tính sổ sách lại gặp phải Hoàng Tổ Hùng ngăn cản, Hầu Khuê Đông đã nhịn đầy bụng tức giận từ lâu.

Ông ta đang lo không có nơi trút giận, vừa vặn lấy thằng họ Lý kia khai đao.

Giết Lý Dục Thần tương đương với giúp Hoàng Phủ Hiền, rồi giết về Thân Châu. Dù Hoàng Phủ Hiền không ra tay, có Nghê Hoài Kỳ trợ giúp ông ta, ông ta cũng có thể ép Hoàng Tổ Hùng một đầu. Đến lúc đó, xem ai còn có thể cứu Trần Định Bang.

Hầu Khuê Đông nghĩ như vậy, đang muốn quay người ra ngoài.

Chợt có người nói: "Ông đang nhắc đến tôi sao?"

Cửa lớn đối diện chợt mở ra, một người trẻ tuổi xách một thanh kiếm màu đen đứng ở cửa.

Hầu Khuê Đông sửng sốt, chợt phản ứng lại, hỏi: "Cậu chính là Lý Dục Thần?"

"Ông là ai?", Lý Dục Thần hỏi ngược lại.

"Hầu Khuê Đông Thân Châu!", Hầu Khuê Đông ưỡn ngực ngẩng đầu, giống như vô số lần khác ông ta tuyên bố thân phận Tông Sư của mình với người khác.

"Vậy thì đúng rồi".

Lý Dục Thần gật gật đầu, kiếm trong tay vung lên.

Đầu Hầu Khuê Đông liền rớt xuống, lăn đến bên dưới bàn trà nhanh như chớp.

Cái đầu của Hầu Khuê Đông rơi xuống đất, Nghê Hoài Kỳ sợ đến trức tiếp từ trên ghế nhảy dựng lên.

Trong giới tông sư Hoa Đông, Hầu Khuê Đông thuộc hàng con cháu sau này, nhưng ông ta không toàn diện thì cũng là tông sư.

Nghê Hoài Kỳ không dám nói mình nhất định mạnh hơn Hầu Khuê Đông bao nhiêu.

Nếu hai người đấu võ, mấy trăm hiệp cũng không phân được thắng bại.

Lý Dục Thần chỉ dùng một đường kiếm đã chém được đầu của Hầu Khuê Đông.

Quan trọng là, Nghê Hoài Kỳ không nhìn rõ đường kiếm này được tung ra thế nào.

Tuy Hoàng Phủ Hiền ngồi ở đó bất động, nhưng e rằng nỗi chấn kinh trong lòng còn nhiều hơn Nghê Hoài Kỳ.

Vì Nghê Hoài Kỳ không nhìn ra môn đạo gì, còn Hoàng Phủ Hiền lại nhìn ra.

Vì người luyện võ không thể phát ra đường kiếm khí này.

Cũng có nghĩa là, thanh niên trước mắt vốn không phải là võ giả, mà là người tu hành.

Nhìn kiếm khí sắc bén đó, rất có thể là kiếm tu.

Nhưng, tại sao không cảm nhận được linh khí trên người cậu ta dao động?

Hoàng Phủ Hiền cũng không phải là võ giả đơn thuần.

Đây là bí mật của ông ta, không ai biết bí mật này.

Bên ngoài chỉ biết ông ta là tông sư võ đạo, học tuyệt học cổ võ của gia tộc Hoàng Phủ truyền thừa lại.

Nhưng không ai biết, ông ta có thể trở thành tông sư, lại không phải dựa vào gia truyền, mà là có kỳ ngộ khác.

Hoàng Phủ Hiền ở thành phố Dự Chương của tỉnh Cám Bà, còn gia tộc Hoàng Phủ thực sự ở huyện Minh Lộc của tỉnh Dự Châu, là một gia tộc cổ xưa và khiêm tốn.

Thời còn trẻ, Hoàng Phủ Hiền cũng không phải xuất sắc trong gia tộc, chỉ có thể coi là tư chất bình thường, không được coi trọng. Nhưng ông ta bẩm sinh mạnh mẽ, không vượt trội được trong gia đình, bèn ra ngoài xông pha, tìm kiếm cơ duyên.


Sau này ông ta gặp được lão quái Lô Sơn Đồng Hạo, được Đồng Hạo nhìn trúng, đưa về Lô Sơn, nhận làm đệ tử. Đã có cơ duyên này, công phu của ông ta mới đột phá, chưa đến mười năm đã đột phá tông sư. Hai mươi năm luyện ra võ hồn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK