Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ban đêm ở khu biệt thự sơn trang Bắc Khê đèn đuốc sáng ngời.

Lý Dục Thần và Trần Văn Học tới sơn trang Bắc Khê, ngoài ông cụ Lâm Thượng Nghĩa cùng phụ nữ trong nhà, thì Lâm Thu Thanh đã dẫn đầu tất cả mọi người ở nhà họ Lâm đứng ngoài cổng chờ.

Mặt Lâm Thu Thanh tươi roi rói.

Mấy tiếng trước, ông ta đã dẫn đoàn đội nhà họ Trần đến câu lạc bộ tư nhân, hơn nữa còn hoàn thành đàm phán bước đầu, chỉ chờ Trần Văn Học về chốt nữa là xong.

Lần này các gia tộc lớn của thành phố Hòa cùng nhau cạnh tranh, cuối cùng nhà họ Lâm được đánh giá là đang yếu thế lại ngược gió trở mình.

Đó không chỉ là đàm phán một vụ hợp tác làm ăn, mà còn thể hiện được cho người ta thấy thực lực của nhà họ Lâm.

Người nhà họ Lâm ở thành phố Hòa đều tụ tập về đây, người ở gần nghe tin cũng chạy tới, trong đó có cả Thẩm Minh Xuân và Viên Quốc Thành.

Thẩm Minh Xuân đi tới với vẻ mặt nặng nề, ông ta đi gặp Trần Văn Học nhưng cả mặt mũi còn chưa thấy, kết quả Lý Dục Thần vừa ra mặt đã dẫn người ta về tận nhà, điều này khiến ông ta không thể chấp nhận được.

“Minh Xuân, chuyện này rốt cuộc là sao?”, Lâm Thu Phượng gọi Thẩm Minh Xuân: “Sao anh bảo là nhà họ Trần đã ký kết với nhà họ Viên, không thể hợp tác với chúng ta cơ mà?”

“Làm sao mà anh biết được chứ!”, Thẩm Minh Xuân tức giận nói.

Lâm Thu Phượng trợn trắng mắt: “Có cái gì đâu mà tức giận, cậu Trần đến nhà chúng ta cùng chẳng sao cả. Còn hơn là bị chị cả cướp đi rồi sau này lại đến cười nhạo vợ chồng mình”.

Thẩm Minh Xuân ngẫm lại thấy cũng đúng, đành phải chấp nhận.

Còn Lý Dục Thần, ông ta cảm thấy tên đó chắc là chó táp phải ruồi.

Ông ta sẽ không nghĩ rằng bản thân mình thua kém một tên khố rách áo ôm chẳng có tí bối cảnh nào.

Viên Quốc Thành nghĩ mãi vẫn không hiểu, rõ ràng cậu ấm nhà họ Trần đã có ý định hợp tác với nhà họ Viên, cuối cùng lại quay đầu chọn nhà họ Lâm?

“Thế Kiệt, tên nhóc đó là sao vậy?”, Lâm Lai Nghi nói: “Không phải đã bàn hết rồi sao?”

“Chắc chắn là xảy ra biến cố gì rồi, khả năng cao là tên khốn Lý Dục Thần kia ở sau lưng giở trò quỷ”, Viên Quốc Thành nói.

Nhắc tới Lý Dục Thần, Lâm Lai Nghi lại tức giận không sao tả nổi, tức đến ngứa cả răng.

“Nó là cái thá gì, nó mà cũng giở được trò gì sau lưng á?”

“Em đừng khinh thường nó, nghe nói Triệu Tứ Hải đã lên tiếng, sau này việc làm ăn của nhà họ Lâm, nhà họ Triệu đều sẽ nhường lại không tranh. Em nghĩ thử xem, Triệu Tứ Hải là loại người gì? Có vô duyên vô cớ mà nói vậy không?”

“Ý anh là chuyện đó có liên quan đến thằng họ Lý kia ấy hả?”, Lâm Lai Nghi không thể tin nổi.

Viên Quốc Thành nói: “Anh vừa mới gọi điện thoại cho Trương Đông Hằng bên khách sạn Hải Châu, ông ta nói hình như Lý Dục Thần đã quen biết với cậu Trần từ trước, hai người trông có vẻ thân thiết lắm. Anh nghi ngờ nhà họ Trần cố tình gài bẫy, nói cái gì mà đến thành phố Hòa đầu tư, mục tiêu chính là nuốt chửng nhà họ Lâm. Mà Lý Dục Thần, có lẽ đã bị nhà họ Trần mua chuộc, nếu không tại sao nó lại chẳng chịu ở rể nhà họ Lâm?”

“Nhưng nhà họ Trần có ghê gớm đến mức nào cũng nằm ở Thân Châu, cọp xuống đồng bằng bị chó trêu, bọn họ muốn nuốt chửng nhà họ Lâm đâu có dễ dàng như vậy?”, Lâm Lai Nghi nói.

“Cũng không dễ dàng gì, nhưng nếu có nội gián, còn là con rể tương lai của nhà họ Lâm thì sao?”, Viên Quốc Thành cười lạnh nói.

“Ý anh là… Nó?”, Lâm Lai Nghi giật mình nhìn Trần Văn Học và Lý Dục Thần đang xuống xe cách đó không xa: "Thế thì chúng ta phải làm sao đây?"

“Tất nhiên là trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi rồi”, Viên Quốc Thành cười gian: “Em cũng có thể đi nói với thằng em không nên thân kia của em, nó có đứa con trai ghê gớm lắm mà, sắp từ Đông Doanh trở về kia mà!”

Bà Lâm, Nghiêm Tuệ Mẫn đứng bên cạnh Lâm Thu Thanh cười như một đóa hoa.

Nhà họ Lâm bàn chuyện làm ăn thành công, nét mặt chồng bà sáng rỡ.

Tuy không phải do bản thân ông ta đàm phán, nhưng Lý Dục Thần là con rể nhà này, con rể cũng là nửa đứa con trai, con rể bàn được chuyện làm ăn thì cũng như bản thân mình bàn bạc được vậy thôi mà.

Trong mắt Nghiêm Tuệ Mẫn, Lý Dục Thần đã trở thành người một nhà từ lâu.

Chỉ là đứa nhỏ này quá cứng đầu, không chịu ở rể, cứ muốn đi bằng chính khả năng của mình, còn nói ba tháng sau sẽ cho nhà họ Lâm một buổi lễ đính hôn hoàn hảo.

Nghiêm Tuệ Mẫn biết rõ, đó có phải là chuyện của một buổi lễ đính hôn thôi đâu?

Muốn nhà họ Lâm hài lòng không phải là anh dùng bao nhiêu tiền, bày vẽ ra bao nhiêu thứ là có được.

Nhà họ Lâm xem trọng thực lực đằng sau lưng anh hơn.

Anh không có, thì dù có làm hoành tráng cách mấy thì người nhà họ Lâm cũng chẳng xem ra gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK