Bất kỳ một hào môn thế gia nào, ngoại trừ căn cơ ra thì luôn có mấy nhân vật cường quyền, mở rộng lãnh thổ như vậy. Nhà họ Na là một trong số những gia tộc rất ít sống dựa vào hào quang trong quá khứ.
Cũng bởi vì Na Hy Nghiêu là loại người có tính cách tương đối lạnh nhạt, không đủ mạnh mẽ, cho nên trước kia rất nhiều chuyện trong gia tộc đều giao cho Na Mạc Hòa đi xử lý. Sau khi Na Mạc Hòa mất tích, nhà họ Na đã mất đi nhân vật có bàn tay sắt duy nhất.
Cho nên Na Hy Nghiêu mới có thể gửi gắm hy vọng lên trên người Na Nhữ An.
Bây giờ bị Lý Dục Thần nói ra trước mặt mọi người, Na Hy Nghiêu cũng không nhịn được rồi.
"Cậu Lý, cho dù thế nào thì nhà họ Na cũng là một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô, cho dù cậu là đời sau của nhà họ Lý cũng không có tư cách tùy ý bình luận chuyện của nhà họ Na. Nếu như lão gia nhà cậu còn sống, tuyệt đối sẽ không nói lời như vậy".
"Ồ? Ông khẳng định như vậy ư?", ánh mắt Lý Dục Thần vô cùng lẫm liệt: "Như vậy lão gia nhà tôi chết có liên quan đến mấy người hay không?"
Na Hy Nghiêu đột nhiên giật mình, trên người bỗng nhiên đầm đìa mồ hôi lạnh.
Ông ta cũng không dám gánh chịu cái tiếng này đâu.
"Không, tuyệt đối không có việc này. nhà họ Lý hủy diệt, không có chút liên quan nào đến nhà họ Na cả", Na Hy Nghiêu nói.
Lý Dục Thần hừ lạnh một tiếng, đảo ánh mắt một vòng.
Ánh mắt lạnh lẽo của anh đảo quan trên mặt mỗi người. Người bị anh nhìn trúng cứ như rơi vào hầm băng, toàn thân rét run.
"Thật sự không có chút liên quan nào ư?", Lý Dục Thần hỏi.
"Không có, một chút cũng không có", Na Hy Nghiêu nói.
"Vậy tại sao nhà của nhà họ Lý tôi lại rơi vào trong tay mấy người?"
"Sau khi nhà họ Lý xảy ra chuyện, sản nghiệp của nhà họ Lý cũng nên có người tiếp nhận. Nhà họ Lý lớn như vậy, ai mà không động tâm? Thủ đô có nhiều gia tộc như vậy, gần như ai nấy cũng đều có phần, không ăn được thịt cũng uống được nước canh. Nhà họ Na chúng tôi đúng là nhờ việc đó mà đã thu lợi rất nhiều, nhưng chúng tôi cũng không phải cưỡng chiếm, đều dùng phương pháp chính quy hợp pháp. Vừa rồi tôi cũng đã nói, căn nhà đó có thể trả lại cho cậu, không những là nhà mà còn có rất nhiều sản nghiệp cũ của nhà họ Lý, hai mươi năm nay đều không hề bị động vào, đều có thể trả lại cho cậu. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cậu thật sự là con cháu của nhà họ Lý, hơn nữa còn giúp chúng tôi vượt qua nguy cơ hôm nay".
Na Hy Nghiêu nói một hơi, cảm thấy có chút thở không được.
Những người khác của nhà họ Na rất bất mãn, có người nói: "Ông giải thích với cậu ta nhiều như vậy làm gì?"
"Đúng, chỉ lừa một tên lừa gạt, ông còn tin cậu ta!"
"Bảo cậu ta cút đi! Chuyện của nhà họ Na không tới lượt cậu ta đến vung tay múa chân!"
...
Lý Dục Thần nói với Na Hy Nghiêu: "Tốt nhất là những gì hôm nay ông nói đều là thật, nếu để cho tôi biết, mấy người phàm là có một chút quan hệ với chuyện năm đó, tôi sẽ san bằng nhà họ Na!"
"Ha ha ha, san bằng nhà họ Na? Dựa vào cái gì? Dựa vào việc cậu có thể khoác lác sao?", có người chế giễu.
Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn bọn họ, nói: "Dựa vào cái gì ư? Vậy tôi sẽ cho mấy người nhìn xem tôi dựa vào cái gì!"
Vừa dứt lời, anh liền giơ chân lên đến, giậm chân một cái.
Mặt đất rung động ầm ầm.
Mọi người không đứng vững, lung la lung lay, ngã trái ngã phải như uống rượu say.
Ầm ầm nổ vang.
Trang viên nhà họ Na chiếm diện tích gần một trăm năm mươi mẫu, được tạo ra từ hơn ba mươi tòa nhà lớn nhỏ, hiện đại và cổ điển hòa làm một thể sụp đổ ầm ầm.
Tại chỗ chỉ còn phế tích và bụi bặm đầy trời.
Chỉ còn lại một bức tường lẻ loi trơ trọi nơi xa, trên tường cắm một thanh kiếm, trên thân kiếm treo một người.
Một Lạt Ma đứng lên từ trong phế tích, ngơ ngác đứng dựa vào tường.