Nói xong, ông ta cười nhe răng đầy ngại ngùng với Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình.
Lý Dục Thần vừa bực mình vừa buồn cười, anh và Lâm Mộng Đình liếc nhìn nhau, im lặng ba giây, cuối cùng không nhịn được phải bật cười.
“Nếu như người kia là Củng Tiên thì Na Nhữ An là ai?”, Lâm Mộng Đình trầm ngâm nói: “Củng Tiên là một trong Ngũ sứ của Ma Môn, lại là đường chủ của Hiển Đường, chịu trách nhiệm dẫn dắt tín đồ gia nhập Ma giáo, vậy mà ông ta lại gọi Na Nhữ An là đại nhân! Xem ra Na Nhữ An có thân phận rất đặc biệt trong Ma giáo”.
Lý Dục Thần nói: “Bất kể thân phận của Na Nhữ An là gì, Củng Tiên là kẻ thù mà ông nội đã chỉ đích danh phải giết, hiện tại đã có manh mối về người này, nhất định phải tìm cho ra”.
Lâm Mộng Đình hỏi: “Anh định làm gì? Tới hỏi thẳng Na Nhữ An ư? Làm vậy liệu có đánh rắn động cỏ hay không?”
Lý Dục Thần nói: “Phải đánh rắn động cỏ để rắn tự chui đầu ra chứ”.
“Nhà họ Na là một trong bốn gia đình lớn nhất ở thủ đô, nếu như anh động tới nhà họ Na, chắc chắn sẽ gây ra phản ứng dây chuyền, khiến bốn gia đình lớn này liên thủ lại với nhau…, Lâm Mộng Đình lo lắng nói: “Đương nhiên anh không sợ điều này nhưng e là điều này sẽ gây bất lợi cho việc phục hồi danh dự và thế lực của nhà họ Lý ở thủ đô. Hơn nữa, nếu như sát nghiệp của anh quá nhiều, tôi lo tâm ma của anh sẽ lại trỗi dậy…”
Lý Dục Thần gật đầu nói: “Cô nói có lý. Có điều cô yên tâm, tôi sẽ không giết người bừa bãi trước khi mọi chuyện rõ ràng. Hiện tại, mọi thứ đều chỉ là suy đoán, Na Nhữ An có phải là Ma hay không, Củng Tiên có đang ở thủ đô hay không vẫn còn chưa thể khẳng định chắc chắn”.
Anh ngẩng đầu nhìn mặt trăng: “Hôm nay đã khuya quá rồi, đợi ngày mai tới Bạch Vân Quan, mời đạo trưởng Vương xuất quan làm rõ tình hình rồi tôi sẽ tới nhà họ Na. Dù sao hiện tại ngôi nhà này cũng đang trong tay nhà họ Na, cần phải thu hồi lại. Tôi sẽ mượn cơ hội này để thăm dò nhà họ Na và Na Nhữ An xem anh ta là thần thánh phương nào”.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình lại đến thăm Bạch Vân Quan.
Vẫn là tiểu đạo trưởng Liên Thành tiếp đãi bọn họ.
Liên Thành tỏ vẻ mặt khổ sở, nói: “Hôm qua sau khi khám bệnh xong, sư thúc đã vội vã đi, nói là muốn đi thăm một bệnh nhân quan trọng. Cậu Lý, hay là hôm khác cậu lại đến?”
Lý Dục Thần cau này: “Bệnh nhân nào mà cần đích thân giám viện của Bạch Vân Quan đi khám bệnh?”
“Tôi cũng không biết, là người của Bách Thảo Đường đến mời ông ấy”, Liên Thành nói.
“Bách Thảo Đường?”, Lý Dục Thần như đã nghe thấy cái tên này ở đâu rồi.
Lâm Mộng Đình hỏi: “Là Bách Thảo Đường cùng nổi tiếng ngang bằng với Đồng Khánh Đường của Tiền Đường phải không?”
“Đúng thế”, Liên Thành nói.
Bách Thảo Đường không phải là sản nghiệp của nhà họ Bạch sao? Nhà họ Bạch là dược vương phương Bắc, năm đó Bạch Cảnh Thiên được gọi là danh y đệ nhất thủ đô, làm sao còn phải đến Bạch Vân Quan mời người đi khám bệnh?”, Lâm Mộng Đình không hiểu nói.
Liên Thành nói: “Là thế này, nhà tục của Bạch sư thúc tôi là nhà họ Bạch thủ đô, Bạch Cảnh Thiên là anh trai ruột của ông ấy. Y thuật của ông ấy có một nửa là truyền thừa từ nhà họ Bạch. Sau khi Bạch Cảnh Thiên qua đời, nhà họ Bạch có có bệnh khó, con cháu không thể giải quyết, cũng sẽ đến mời Bạch sư thúc. Nhưng phần lớn là đệ tử nhà họ Bạch đến Bạch Vân Quan, muốn đích thân sư thúc tôi đi, hoặc là bệnh này vô cùng hiếm thấy, hoặc là thân phận bệnh nhân đặc biệt”.
Lý Dục Thần hỏi: “Bao lâu thì có thể về?”
Liên Thành lắc đầu nói: “Việc này không nói trước được. Sư thúc sinh ra ở nhà họ Bạch, quay về, ở lại mấy ngày cũng là bình thường. Tuy Bạch Vân Quan chúng tôi là toàn chân, nhưng ở thủ đô phồn hoa, cũng không phải không thân thiết tình người”.
Lý Dục Thần nghĩ một lúc đứng lên, nói với Lâm Mộng Đình: “Đi thôi, chúng ta đến Bách Thảo Đường”.
Liên Thành đứng lên tiễn: “Hai vị đi thong thả”.
Tiễn hai người ra đến cổng núi, nhìn bóng dáng họ biến mất, Liên Thành mới lấy điện thoại ra gọi cho một số nói:
“Sư thúc, họ đến Bách Thảo Đường tìm sư thúc rồi”.
Phía bên kia điện thoại trầm mặc một lúc, chỉ đáp lại ba chữ: “Tôi biết rồi”.
…
Đi khỏi Bạch Vân Quan, Lâm Mộng Đình cười nói: “Anh định đến Bách Thảo Đường thể hiện thần uy, đánh bại tất cả danh y thủ đô sao? Ở Tiền Đường, ngay cả ông Hồ cũng phải phục anh sát đất!”