Nghe thấy hai chữ quần áo, Lý A Tứ mới phát hiện mình đang mặc đồ ngủ, quần áo hôm qua mặc không biết ở đâu rồi.
"Nhìn cái gì vậy, tôi giúp cậu giặt sạch quần áo rồi".
"Cậu... Cậu thay quần áo cho tôi à?", Lý A Tứ đỏ mặt hỏi.
"Thì sao đâu?", Ngũ Ngọc Xuân cười rộ lên, để lộ hai má lúm đồng tiền: "Đã lớn thế rồi mà vẫn ngại ư?"
Nụ cười của Ngũ Ngọc Xuân khiến Lý A Tứ tan chảy.
Lâu rồi anh ta chưa từng cảm nhận được cảm giác tuyệt vời này, thật giống như một ly rượu vang đỏ tưới vào tim.
"Sư phụ Vinh có làm canh giải rượu, để tôi lấy cho cậu uống", Ngũ Ngọc Xuân đứng dậy đi ra ngoài.
Lý A Tứ vội vàng xuống giường, vội vàng thay lại quần áo bảo vệ, sợ Ngũ Ngọc Xuân quay lại thấy, nghĩ tới cảnh tượng tối hôm qua Ngũ Ngọc Xuân giúp mình thay quần áo, anh ta lập tức mặt đỏ, tim đập loạn.
Cửa cọt kẹt mở ra, người bước vào lại không phải Ngũ Ngọc Xuân mà là Hầu Thất Quý.
"Quản gia Hầu!", Lý A Tứ xin lỗi: "Tôi sẽ đi gác ngay đây".
Hầu Thất Quý nói: "Được rồi, đợi tỉnh rượu rồi hãy đi, Tiểu Ngũ đã đi lấy canh giải rượu cho cậu rồi".
"Quản gia Hầu, thật ngại quá, tối hôm qua... Hại ông lái xe đưa tôi về".
"Tôi lái xe không việc gì, chỉ là suýt chút nữa thì cậu nôn ra xe, nếu không phải Tiểu Ngũ trong cái khó ló cái khôn, dùng áo khoác của cô ấy đỡ cậu, sau đó...", Hầu Thất Quý lắc đầu: "Chiếc đó là xe mới, cậu Lý còn chưa ngồi lần nào".
Khi đó Lý A Tứ mới biết rằng Lý Dục Thần còn chưa ngồi lên chiếc xe đó. Dù có ngốc anh ta cũng nhìn ra được, Lý Dục Thần cố tình giữ thể diện cho mình, để người khác không xem anh ta là một tên bảo vệ.
"Quản gia Hầu, tôi...", Lý A Tứ không biết nên biểu đạt tâm trạng của mình lúc này thế nào.
Hầu Thất Quý nói: "Không cần nhiều lời nữa, sau này cứ làm tốt là được, đừng phụ lòng bồi dưỡng và kỳ vọng của cậu Lý với cậu".
"Vâng!", Lý A Tứ ra sức gật đầu.
Ngũ Ngọc Xuân bưng canh giải rượu trở lại, Hầu Thất Quý nhìn thoáng qua cô ta, nói: "Cậu thật sự phải cảm ơn cô Tiểu Ngũ, cô ấy chăm cậu cả đêm không ngủ, còn lau người và giặt quần áo cho cậu nữa".
Hầu Thất Quý nói xong, đi ra ngoài.
"Lau người cho...", Lý A Tứ sửng sốt.
Ngũ Ngọc Xuân cũng hơi đỏ mặt, đưa bát canh cho anh ta rồi nói: "Đứng ngây ra đó làm gì, uống canh đi".
...
Vương Sùng Tiên một tay cầm vỏ kiếm chắn ngang trước ngực, tay kia làm dấu chỉ kiếm, quần áo trên người bay lên, một luồng cương khí khủng khiếp bao quanh cơ thể ông ta tạo thành một cái khiên, ngăn ngọn lửa đang cháy.
Cả giáo đường đều bị luồng ánh sáng trắng chói mắt cắn nuốt, tất cả mọi người cầu nguyện trong đại sảnh đều biến thành tro tàn.
Tiếng linh mục tụng kinh vẫn còn đang vang lên:
"...Ngài lệnh sao trời ẩn nấp, ngài lệnh cho trái đất sáng lên, ngài là vua của chúng thần, đối mặt với ngọn lửa của người, chúng ta đều được sống vĩnh cửu..."
Vương Sùng Tiên nheo mắt niệm chú, kiếm chỉ lướt qua vỏ kiếm chắn ngang.
Một tiếng leng keng vang lên, kiếm Thanh Phong xuất vỏ, hóa thành một luồng ánh sáng màu xanh xuyên vào bên trong luồng ánh sáng màu trắng.
Luồng ánh sáng lập lòe rồi tắt hẳn.
Trong nháy mắt đó, đại sảnh chìm vào bóng tối trong chốc lát, như thể tất cả ánh sáng vừa rồi đều đã dùng hết.
Sau một lát, ánh sáng mặt trời bên ngoài cửa sốt mới chiếu vào.
Trong đại sảnh không còn lại gì cả, những hàng ghế gỗ và cả những người cầu nguyện ở đó đều đã biến thành tro tàn.
Trong đống tro tàn, chỉ có một mình Vương Sùng Tiên đứng đó, tay trái cầm vỏ kiếm chắn ngang trước ngực.