Lý Dục Thần nói: "Đây là số mệnh của anh ta, anh có nói gì cũng không có tác dụng".
Lâm Mộng Đình nói: "Anh đã nói sẽ giải quyết chuyện lấy vợ của anh ta mà".
Lý Dục Thần nói: "Anh nói anh ta nhất định có thể nở mày nở mặt hơn trưởng làng, chứ không nói sẽ giúp anh ta cưới vợ".
Lâm Mộng Đình nói: "Nhưng bây giờ anh ta bị đồng hương xem thường, bị người ta chế giễu làm bảo vệ ở ngay trước người phụ nữ mình thích. Bảo vệ nhà họ Lý của anh đúng là không có chút địa vị nào!"
Lý Dục Thần ngẫm nghĩ nói: "Vậy còn không đơn giản sao".
Anh liền tháo găng tay bóc vỏ tôm ra, lấy điện thoại ra gọi: "Alô, lão Hầu, hai chiếc xe kia đã làm thủ tục xong chưa… Ừm, lát nữa ông lái chiếc Rolls-Royce Phantom tới đường này…"
Lâm Mộng Đình nghe xong liền biết anh muốn làm gì, cười nói: "Bảo vệ ngồi Phantom, quản gia làm lái xe, có thể khoa trương hơn được không?"
Lý Dục Thần nói: "Bảo vệ nhà họ Lý của anh cần phải có đãi ngộ như thế", Lý A Tứ uống nhiều rượu, cơ bản đều là uống thay Ngũ Ngọc Xuân.
Lâu ngày mới được gặp lại Ngũ Ngọc Xuân khiến anh ta quên hết chuyện không vui lúc trước.
Ngũ Ngọc Xuân cũng không bởi vì anh ta chỉ là một bảo vệ nho nhỏ mà xem thường anh ta, ngược lại lúc anh ta tại bị Trần Tiểu Lục và Đình Đình trào phúng còn mở miệng bảo vệ.
Lý A Tứ cảm giác như về tới khoảng thời gian bọn họ cùng nhau đến trường khi còn bé.
Khi đó, thành tích của anh ta rất kém, trong nhà nghèo, thường xuyên bị người ta chế giễu và bắt nạt, mỗi lần đều là Ngũ Ngọc Xuân đứng ra giúp anh ta giải vây.
Lúc tan cuộc, Lý A Tứ đã có chút say khướt.
Tổng giám đốc Lạc nói: "A Tứ, anh ở chỗ nào, tôi đưa anh về".
Lý A Tứ trong bảy phần say vẫn có ba phần tỉnh táo, nói: "Không… cần, ttôi có… xe".
Đình Đình cười nhạo nói: "Anh ta có xe, xe đạp thôi!"
Lý A Tứ loạng chà loạng choạng mà đi ra ngoài.
Ngũ Ngọc Xuân đi đến đỡ anh ta, nói: "Vẫn là để tôi bắt xe đưa cậu về thôi".
Đám người vừa đi đến cửa, chỉ thấy một chiếc Rolls-Royce Phantom mới tinh dừng ở ven đường trước mắt bọn họ.
Đình Đình suýt nữa thì hét lên: "Oa, Rolls-Royce!"
Trên mặt Trần Tiểu Lục tràn đầy vẻ hâm mộ nói: "Không biết là xe của ông lớn nào, làm sao lại đỗ ở chỗ này?"
Chỉ thấy cửa xe mở ra, một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi đi từ trên xe xuống, đi đến trước mặt Lý A Tứ, cung kính gọi một tiếng: "Tứ gia!"
Một tiếng Tứ gia này khiến mọi người đều ngây ra.
Trần Tiểu Lục, tổng giám đốc Lạc, Đình Đình, bao gồm cả Ngũ Ngọc Xuân đều hóa đá, ngẩn người.
Lý A Tứ nhìn thấy Hầu Thất Quý, nghe thấy hai chữ "Tứ gia" liền giật mình tỉnh lại.
"Hầu... Hầu. . ".
"Tứ gia, mời lên xe, tôi đưa cậu về nhà".
Hầu Thất Quý đỡ Lý A Tứ đang ngơ ngác vào trong xe, lại quay đầu hỏi nói: "Vị nào là cô Ngũ?"
Ngũ Ngọc Xuân sững sờ: "Là tôi".
"À, Tứ gia dặn dò, bảo tôi đưa cô Ngũ về", Hầu Thất Quý khom người mở lối: "Cô Ngũ, mời lên xe!"
Ngũ Ngọc Xuân mơ mơ hồ hồ lên xe.
Chiếc Rolls-Royce lái đi xa trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, chỉ để lại trong tầm mắt bọn họ một cái bóng.
"Oa, hóa ra anh ta có tiền như vậy!", Đình Đình nhìn về hướng chiếc Rolls-Royce biến mất bằng ánh mắt si ngốc, chợt nhớ tới mình từng tát Tứ gia một cái, sợ hãi nói: "Lục gia, sao anh lại không nói sớm, tôi đã tát anh ta, phải làm sao bây giờ đây? Haiz, nếu biết sớm tôi nên hiến thân cho anh ta sớm một chút…"
Trần Tiểu Lục đột nhiên quay người, hung dữ cho cô ta một cái tát.
"A, anh làm gì thế?", Đình Đình kinh hãi nói.
"Cút!", Trần Tiểu Lục giận dữ gầm lên.