"Bán Tông Sư!", sư phụ Vinh cau mày nói: "Thực lực của ông thật sự vượt quá dự đoán của tôi!"
"Nếu đã biết, còn không mau tới đây nhận lấy cái chết!", Lương Kim hét lớn: "Cho ông một cơ hội, tự phế võ công, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, gia nhập Yếu Môn, tôi sẽ tạm tha cho các người!"
Vẻ mặt sư phụ Vinh ngưng trọng, tựa như đang suy nghĩ, cuối cùng ném muôi và dao phay xuống đất, từ từ đi về phía Lương Kim.
Các đệ tử Vinh Môn bên cạnh kinh ngạc kêu lên: "Sư phụ Vinh!"
Sư phụ Vinh không dừng lại, dưới ánh mắt cười nhạo của Lương Kim, đi thẳng tới trước mặt Lương Kim, hai người cách nhau không quá hai bước.
"Quỳ xuống!", Lương Kim nói.
Sư phụ Vinh không quỳ, chỉ đứng đó và yên lặng nhìn Lương Kim.
Lương Kim cười lạnh nói: "Không cần giở trò, ông đến gần như vậy, quả thực có thể rút đao ở khoảng cách này, nhưng đừng quên, tôi cách ông cũng rất gần. Công lực của ông kém quá xa! Huống chi, ông đã ném đao xuống rồi. Quỳ xuống, tự hại mình đi, tôi sẽ tiếp quản Vinh Môn của ông, chỉ cần bọn họ không phản kháng, tôi cam đoan không giết bọn họ".
Sư phụ Vinh khẽ mỉm cười: "Vừa rồi ông nói, không đội trời chung! Vinh Môn và Yếu Môn, chỉ có thể có một vị vua. Người đó không phải là ông!"
Lương Kim cau mày: "Hừ, không biết tự lượng sức mình! Nếu ông đã muốn chết, vậy tôi sẽ thành toàn cho ông".
Nói xong, ông ta đột nhiên nhấc cây gậy màu đen trong tay lên, cây gậy giống như một con mãng xà đen bay lên không trung.
Sư phụ Vinh giơ tay.
Một ánh sáng trắng lóe lên.
Lương Kim giật mình nhìn cây gậy đen trong tay bị cắt thành từng khúc như cắt dưa chuột, từng mảnh rơi xuống đất.
"Nếu là nửa năm trước, ông là Bán Tông Sư, tôi chỉ có thể tránh đi. Nhưng bây giờ..."
Một lưỡi đao sắc bén xuất hiện giữa những ngón tay đang rũ xuống của sư phụ Vinh, một vệt máu chảy trên lưỡi đao, ngưng tụ thành giọt rồi rơi xuống đất.
Thân thể Lương Kim chấn động, cổ ông ta xuất hiện một đường dây đỏ mảnh dài...
Thân thể Lương Kim từ từ ngã xuống, hai mắt trợn to nhìn lên bầu trời, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng.
Bầu trời trong xanh, không một bóng mây.
Một con chim bay ngang qua, hóa thành một chấm đen rồi biến mất ở phương xa.
Sư phụ Vinh đứng ở nơi đó, nhìn thấy thi thể Lương Kim, yên lặng hồi lâu.
"Vinh sư huynh!", bên cạnh có người kêu lên.
Sư phụ Vinh phục hồi tinh thần lại, quay người nhìn đám đệ tử Vinh Môn.
Đây là những người đã trốn thoát khỏi cuộc thanh trừng điên cuồng của Trương Điên năm đó, cũng có một số được chiêu mộ từ khắp thủ đô; có những sư huynh đệ cùng thế hệ với ông ta, cũng có đệ tử của ông ta.
"Các anh em!", sư phụ Vinh lớn tiếng hét lên: "Người chết tên là Lương Kim, là đệ tử kiêu ngạo nhất của tên ăn xin Trương Điên, năm đó tắm máu Vinh Môn, tay ông ta cũng dính đầy máu. Hôm nay tôi đã tự tay giết ông ta! Coi như báo thù cho các anh em năm đó, trút giận cho Vinh Môn chúng ta!"
"Sư phụ Vinh uy vũ!"
Trong sân vang lên tiếng gào như sấm.
"Đã nhiều năm Vinh Môn không có ai quản lý, từ hôm nay trở đi, Vinh sư huynh sẽ là môn chủ của chúng ta, mọi người nói có phải hay không?"
"Phải!"
"Sư phụ Vinh uy vũ!"
Sư phụ Vinh vươn hai tay yêu cầu mọi người im lặng, nói: "Các anh em, Vinh khoái đao tôi là đầu bếp, có tài đức gì mà có thể làm môn chủ Vinh Môn chúng ta? Xin mọi người hãy chọn một người tài giỏi khác!"
"A Vinh, đừng khách sáo".
Một người lớn tuổi của Vinh Môn bước ra.
“Các anh em, tôi là sư thúc của A Vinh. Lúc Vinh Môn ở thủ đô gặp nạn, tôi may mắn sống sót, thấy Vinh Môn tàn lụi, kẻ thù ở ngay trước mặt lại không dám nói một lời nào, tham sống sợ chết hơn hai mươi năm. Loại nhục nhã này, loại hèn nhát này, không ai hiểu rõ hơn tôi!”