Lang Dụ Văn nói: “Thực ra trước đây anh Trần đã đầu tư vào tập đoàn Kinh Lý, anh ấy cũng có dự án hợp tác với chúng tôi và nhà họ Lâm. Tuy nhiên, thưa anh Trần, tôi xin nhắc lại anh một lần nữa, khoản đầu tư hôm nay sẽ tách bạch với khoản đầu tư trước đó, hôm nay anh chỉ có thể chia 49% cổ phần với những người khác thôi”.
“Tôi biết”, Trần Văn Học cười nói: “Không biết ông Từ có chê tôi không?”
Từ Thông cười to nói: “Haha, Từ Thông tôi có ngang ngược cỡ nào cũng không dám chê nhà họ Trần ở Thân Châu!”
Nói rồi, ông ấy bước tới bắt tay với Trần Văn Học.
“Hợp tác vui vẻ!”, hai người đồng thanh nói.
“Tôi cũng đầu tư năm tỷ!”
Một giọng nói dịu dàng vang lên.
Mọi người nhìn thử thì hóa ra là Tiêu Thập Nương của nhà họ Tiêu ở Tuyên Thành.
“Trời ạ! Nhà họ Tiêu cũng góp năm tỷ?”
“Nhà họ Tiêu ở Tuyên Thành cũng giàu dữ vậy sao?”
“Giàu là đương nhiên rồi, dù sao người ta cũng là gia tộc số một Tuyên Thành. Tuy nhiên, tới mức có thể ngồi ngang hàng với nhà họ Từ ở Cô Tô thì hơi quá nhỉ?”
Lý Dục Thần cũng hơi bất ngờ.
Bởi vì anh không hề báo cho Tiêu Thập Nương biết về kế hoạch này. Hôm nay, anh mời Tiêu Thập Nương tới đơn thuần là vì tình chị em hồi nhỏ của mình và Tiêu Thập Nương nên mời Tiêu Thập Nương tham dự lễ đính hôn của anh với tư cách là chị gái, coi như là người thân duy nhất bên phía nhà trai.
Nghĩa là Tiêu Thập Nương vừa mới nhất thời quyết định đầu tư năm tỷ.
Tuy nói từ khi Tiêu Dạ Bạch xảy ra chuyện, việc làm ăn của nhà họ Tiêu thành phố Tuyên đều do Tiêu Thập Nương xử lý, nhưng muốn lấy ra năm tỷ một lần, bà ta có thể quyết định được sao?
Lý Dục Thần đang muốn nói chuyện, Tiêu Thập Nương lại giống như biết anh muốn nói gì, mỉm cười khoát tay với anh, nói: "Thần Thần, hôm nay tôi lấy thân phận một người chị tới tham gia lễ đính hôn của cậu, tôi rất vui. Cậu yên tâm, khoản đầu tư này, tôi hoàn toàn có thể làm chủ. Cho dù bố tôi ở chỗ này, nhất định ông ấy cũng sẽ làm như vậy. Trước khi đến, ông ấy đã nói, chỉ cần cậu cần, nhà họ Tiêu chúng tôi có thể cống hiến hết sức lực. Năm tỷ này, thậm chí tôi có thể không cần một chút cổ phần nào cả".
Trong lòng Lý Dục Thần có chút cảm động, cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ cảm động gọi một tiếng: "Chị!"
Lang Dụ Văn nói: "Vẫn nên lấy cổ phần thì hơn, tôi sẽ ghi nhớ trước, nhà họ Tiêu thành phố Tuyên, năm tỷ".
Sau khi Tiêu Thập Nương ngồi xuống, Triệu Tứ Hải liền đứng lên, nói: "Nhà họ Triệu thành phố Hòa, ba tỷ".
Không phải là Triệu Tứ Hải không lấy ra nổi năm tỷ, một mặt là muốn kêu gọi được năm tỷ trong thời gian ngắn là điều không dễ dàng, một mặt khác là bởi vì ông ta cũng không dám ngồi ngang hàng với Từ Thông.
Ông ta cũng đã nhìn ra Tiêu Thập Nương và Lý Dục Thần có quan hệ không tầm thường, người ta có thể ra năm tỷ, nhà họ Triệu ông ta lại không được.
Ba tỷ cũng không ít, so sánh với nhà họ Trần ở Thân Châu thì đã rất khả quan rồi.
Tra Võ Anh do dự một chút, nói ra: "Nhà họ Tra thành phố Hải cũng chi ra ba tỷ".
Lang Dụ Văn nhìn Tra Võ Anh một chút, lại nhìn về phía Lý Dục Thần.
Lần trước lấy được hai tỷ từ nhà họ Tra, Lang Dụ Văn liền nhìn ra được nhà họ Tra và cậu Lý cũng không phải người trên một con đường, nhà họ Tra có thể không ghi hận đã là không tệ rồi.
Thấy Lý Dục Thần gật đầu, trong lòng Lang Dụ Văn đã nắm chắc, nói ra: "Được, nhà họ Tra thành phố Hải ba tỷ, nhớ kỹ".
Tiếp theo, Thẩm Bỉnh Nguyên đứng lên, cất cao giọng nói: "Nhà họ Thẩm thành phố Cô cũng ra ba tỷ!"
Lang Dụ Văn cầm bút ghi lại.
Từ lúc Từ Thông tuyên bố ra năm tỷ, Phùng Thiên Minh đã gọi điện cho anh trai Phùng Nguyên Sinh. Lúc này, ông ta để điện thoại xuống, nói: "Nhà họ Phùng thành phố Hòa cũng ra ba tỷ".
Lâm Thu Thanh giống như đang ngồi bàn chông.
Là bố vợ tương lai của Lý Dục Thần, lúc này nhà họ Lâm vốn nên là người đầu tiên đứng ra ủng hộ tập đoàn Kinh Lý.
Nhưng sau việc thương chiến với nhà họ Viên trong khoảng thời gian này, dòng tiền của nhà họ Lâm đã sớm bị gãy mất, đừng nói là vài tỷ, bây giờ muốn ông ta lấy ra mấy trăm triệu tiền mặt cũng rất khó khăn.
Trong lòng ông ta đang cảm thấy rất khó chịu, chợt nghe Lâm Thượng Nghĩa nói: "Nhà họ Lâm cũng ra năm tỷ".
Lâm Thu Thanh sững sờ: "Bố, bây giờ chúng ta..."