"Nói linh tinh cái gì thế?" Mã Sơn gãi cái đầu chưa tốt nghiệp lớp một của anh ta: "Không hiểu! Không hiểu!"
"Không hiểu, đó là do tu hành của cậu chưa đủ, cậu nên tìm một sư phụ để tu hành đàng hoàng, hay là nhập môn phái của tôi đi, tôi thấy căn cốt của cậu không tệ, có thể làm hộ pháp hành giả đó."
"Phỉ! Anh muốn làm sư phụ của tôi sao? Anh cũng không soi gương xem mình thế nào à, cái mặt đó trước tiên đi Hàn Quốc kéo căng hai nhát rồi hãy nói. Xấu thì thôi đi, xấu còn đi dọa người thì là lỗi của anh rồi."
Trên mặt Thái Vu Long Tăng dâng lên một luồng sát khí: "Đã như vậy thì cậu..."
Nhưng vừa mới mở miệng, Mã Sơn đã chạy mất.
"Đến đây nào, đuổi theo tôi đi!"
Mã Sơn biết những kẻ xấu xí như thế này sợ nhất là người khác nói mình xấu, chỉ cần nói là sẽ tức giận, vì vậy nói xong anh ta bèn chạy. Mục đích của anh ta là chọc giận Long Tăng, để Long Tăng chỉ đuổi theo anh ta, dụ Long Tăng đi để Tra Na Lệ lái xe đi.
Anh ta không biết bay nhưng anh ta biết vũ bộ.
Đây là bộ pháp cao thâm mà Lý Dục Thần đã dạy cho anh ta, mặc dù anh ta luyện vũ bộ như võ công nhưng thực tế đây lại là bộ pháp chính tông của Huyền Môn.
Vừa bước vũ bộ ra, thân hình anh ta đã như ảo ảnh, xẹt một cái đã lao vào rừng sâu bên đường.
Lúc này trời tối đen, người vừa chạy vào đã biến mất không thấy tăm hơi.
Thái Vu Long Tăng hơi nhíu mày rồi cười lạnh một tiếng, thân hình nhoáng một cái đuổi theo.
Thấy Mã Sơn thi triển vũ bộ, trong lòng Tra Na Lệ còn có chút vui mừng nhưng khi thấy thân pháp của Thái Vu Long Tăng, mây đen đã bao trùm lấy trái tim cô ta.
Chênh lệch thực lực quá lớn.
Tuy thân pháp của Mã Sơn mạnh nhưng bản thân anh ta chỉ là tu luyện võ đạo. Còn Thái Vu Long Tăng lại là tu pháp Huyền Môn, hơn nữa rất có thể đã đột phá Tiên Thiên.
Tra Na Lệ giơ tay lên, một bóng đen bắn ra từ cửa sổ xe rồi bắn vào trong rừng.
Cô ta nhìn về hướng Mã Sơn và Thái Vu Long Tăng biến mất rồi cắn răng đạp ga, xe lao đi vun vút.
Cô ta không biết Mã Sơn có thể kéo dài được bao lâu nhưng cô ta biết, chút thời gian Mã Sơn tranh thủ được rất quý giá.
Tốc độ của chiếc xe tải được đẩy lên đến mức tối đa, trên đường núi lao đi như bay.
Nhưng lòng Tra Na Lệ vẫn luôn lo lắng, đi được mấy chục dặm, cô ta tìm một bãi đất trống an toàn để dừng xe, sau đó bố trí một trận pháp nhỏ xung quanh xe đề phòng thú dữ xâm nhập, dặn dò mọi người không được chạy lung tung rồi một mình chạy ngược lại.
Trở lại nơi cũ, Tra Na Lệ lao vào rừng lần theo hơi thở của "Truy Tung Cổ" để đuổi theo.
Vượt qua một ngọn núi, cuối cùng cô ta cũng đuổi kịp họ.
Mã Sơn dựa lưng vào một gốc cây lớn, Thái Vu Long Tăng đứng trước mặt anh ta.
Tra Na Lệ chỉ có thể nhìn thấy lưng của Thái Vu Long Tăng và nửa khuôn mặt của Mã Sơn dưới ánh trăng.
Cô ta không biết tình hình của Mã Sơn thế nào, định đánh lén Thái Vu Long Tăng từ phía sau.
Thái Vu Long Tăng như có mắt sau lưng, hắn ta đột nhiên quay người lại rồi cười với cô ta.
Nụ cười này vừa bí ẩn vừa đáng sợ.
Tra Na Lệ nhìn thấy trong tay Thái Vu Long Tăng đang cầm một thứ gì đó máu me đầm đìa, vẫn còn đập.
Tim cô ta thắt lại, có một cảm giác không lành.
Sau đó, cô ta nhìn thấy ngực của Mã Sơn đã bị mổ phanh ra.
"Mã Sơn!"
Tra Na Lệ kêu lên một tiếng, cảm thấy đau đớn như xé nát tâm can.
Lúc này, từ xa vọng lại tiếng súng nổ rền, bên kia ngọn núi lửa cháy ngút trời.