Bên cạnh Hà Gia Xương có cao thủ nào, anh ta biết rất rõ. Nếu mời người từ nơi khác tới, Thái Hòa Trung phải là người đầu tiên biết và báo cho anh ta.
Giang Long Huy lấy điện thoại gọi cho Thái Hòa Trung, nhưng không ai nghe máy.
"Đi thôi!"
Giang Long Huy không do dự, quay lưng bước đi.
Nhưng vừa quay người, anh ta nhìn thấy một chàng trai chặn lối đi của mình.
"Anh tưởng có thể đi được sao?"
"Cậu là ai?" Giang Long Huy lắp bắp kinh ngạc.
Anh ta cũng là một Tông Sư, mắt nhìn sáu phương, tai nghe tám hướng, trong phạm vi mười mét không con muỗi nào bay qua mà anh ta không phát hiện ra.
Nhưng người trước mặt này từ đâu tới, sao anh ta hoàn toàn không hay biết?
"Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là anh có muốn sống hay không?"
"Ha ha ha ha!" Giang Long Huy cười lớn: “Tôi cũng muốn hỏi cậu có muốn sống không đấy! Ngô Công Thánh đã chết rồi, cậu nghĩ mình mạnh hơn Ngô Công Thánh à?"
Dù có chút nghi ngờ, nhưng nhìn Lý Dục Thần còn quá trẻ, Giang Long Huy cũng thấy yên tâm phần nào. Hơn hai mươi tuổi, cho dù có bản lĩnh đến đâu thì cũng chỉ là một đứa nhóc, làm sao bằng được một Tông Sư như anh ta?
Lý Dục Thần đã nghe Cao Sĩ Hiến nhắc đến Ngô Công Thánh, vị cao thủ hàng đầu của Hồng Môn bị Giang Long Huy mời tới Nam Dương rồi làm cung phụng. Vì thế Hồng Môn mới phải nhờ sư tỷ Hướng Vãn Tình ra mặt, đến Nam Dương trị tội kẻ cung phụng bên cạnh Giang Long Huy.
Đây cũng chính là lý do chính khiến Lý Dục Thần tìm đến Giang Long Huy.
Anh nhìn những người xung quanh Giang Long Huy, không có cao thủ nào, rõ ràng tên cung phụng kia không có ở đây.
"Tôi không muốn lãng phí lời nói với anh, hai câu hỏi, trả lời thỏa đáng, tôi có thể tha cho anh một mạng." Lý Dục Thần nói.
"Ha ha ha ha!" Giang Long Huy cười ngạo nghễ hơn: “Tha cho tôi một mạng? Cậu tưởng cậu là ai? Hỏi xem Vạn Thời Quân có dám nói như vậy không?"
Lý Dục Thần không đếm xỉa tới anh ta, tự hỏi: "Thứ nhất, kẻ giết Ngô Công Thánh ở đâu? Thứ hai, sư tỷ của tôi ở đâu?"
Giang Long Huy ngẩn ra, lập tức phản ứng lại: "Hóa ra cô gái kia là sư tỷ của cậu à?"
Lý Dục Thần vui mừng trong lòng, cuối cùng cũng có tin tức về sư tỷ, nhưng đồng thời cũng lo lắng cho sự an nguy của Hướng Vãn Tình.
"Cô ấy ở đâu?"
"Cô ta đã chết rồi!" Giang Long Huy nói.
Bịch!
Lý Dục Thần xông tới nắm lấy cổ áo Giang Long Huy: "Mày vừa nói gì?"
Giang Long Huy hoàn toàn bất ngờ. Một Tông Sư của Hồng Môn, người đứng đầu phân đà Nam Dương, lại bị người ta nắm lấy cổ áo, nhấc bổng lên như nâng con gà con.
Quan trọng là anh ta không biết tên thanh niên này từ đâu tới, lại ra tay như thế nào.
Quan trọng hơn là anh ta không thể chống cự. Trước mặt đối phương, anh ta cảm thấy mình vô lực tựa như đứa trẻ bị người lớn bắt được.