Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu mày không phải họ Lý, bố mày không phải Lý Thiên Sách thì sao mày có thể trở thành cậu ấm số một thủ đô chứ? Ai thèm để mắt đến mày!

Một khoảng thời gian rất dài Bạch Quân Đường đều luôn nghĩ như vậy. Nhưng ông ta lại hồn nhiên quên mất nếu mình không phải họ Bạch, không phải ở trong nhà họ Bạch thì ai rảnh mồm gọi ông ta là “Gia” đâu chứ.

Bạch Quân Đường hoàn hồi, cười khẩy nhìn Lý Dục Thần, chỉ tấm biển trên đầu nói:

“Oắt con, đúng là ngông cuồng! Có biết ai là người viết tấm biển hiệu đó không? Đó là Khang Hi đấy! Là đế vương một thời! Cậu là cái thá gì chứ? Hỏi xem thằng bố đã chết của cậu xem có dám nói vậy không?”

Lý Dục Thần còn chưa đáp trả thì Lâm Mộng Đình đã nói trước.

Lâm Mộng Đình biết Lý Dục Thần muốn mượn cơ hội này để nổi tiếng một phen. Nhà họ Lý sắp trở lại thủ đô, cần phải tái hiện lại huy hoàng thuở xưa, không thể thiếu màn tìm đá kê chân. Mà nhà họ Bạch này coi như là tảng thứ nhất. Ai bảo đụng vào anh chứ, ai bảo người nhà họ Bạch kiêu căng, không chút phong phạm của giới nhà giàu.

Lý Dục Thần đã mở miệng gáy dù người viết bảng hiệu hồi sinh cũng không thể tranh giành với mình nên giờ mà nói chuyện với Bạch Quân Đường chẳng khác nào hạ giá bản thân. Lúc này, cần có một người khác thay mặt Lý Dục Thần nói chuyện.

Lần này đến thủ đô, chỉ có Lâm Mộng Đình đi theo, với tinh thần nghĩa hiệp không cần nhường nhịn ai, cô bèn đứng dậy.

“Ông Bạch à, chớ lôi người chết từ ba trăm năm trước ra nói chuyện. Quan tài sắp mục nát cả rồi mà ông còn lôi người ta ra nói nữa! Nếu có bản lĩnh thật thì ông nâng giá lên đi. Nhà họ Bạch các ông cũng là gia tộc danh giá của thủ đô, kể ra có nhiều thế hệ thầy thuốc nổi tiếng đất nước, được xưng là số một Hạnh Lâm, chẳng phải mấy chục triệu chỉ như trò đùa thôi sao?”

Lâm Mộng Đình bắt chước Lý Dục Thần thêm chút giọng Bắc Kinh xưa. Cô là con gái miền nam, tông giọng nhẹ nhàng êm dịu, pha thêm chút giọng Bắc Kinh xưa nghe vô cùng đáng yêu, hơn nữa dung nhan và khí chất của cô cũng khiến cả con đường rực sáng.

Mọi người bị sự xinh đẹp của cô hấp dẫn, nhìn sang Lý Dục Thần càng cảm thấy anh không tầm thường. Chỉ có một người con trai số một thế giới như vậy mới xứng đôi với cô gái xinh đẹp động lòng người như thế.

Sắc mặt Bạch Quân Đường tối sầm. Ông ta lăn lộn khắp chốn hoa cỏ, gặp gỡ vô số phụ nữ, đây là lần đầu tiên ông ta bị phụ nữ đá xéo.

Nhưng ông ta muốn đáp trả rất khó. Tăng giá lên nữa ư? Có đồ ngốc mới tăng giá tiếp.

Hai chục triệu mua thứ gì đó trị giá hai triệu, nếu ông ta tiếp tục tăng giá, lỡ như Lý Dục Thần phủi mông đi thì ông ta phải làm sao đây?

Dám hô không chịu trả tiền trước mặt khách khứa chật kín con phố kia thì thanh danh của Bạch Quân Đường ông ta sẽ đi đời mất.

Ông ta cần phải nhận lỗi, rồi tổn thất mấy chục triệu, xong bị người ta mắng tới tấp, sau này còn lăn lội trong giới thế nào nữa?

Cho nên ông ta không thể tăng giá nữa, nhưng không tăng thì coi như nhận thua, để tên họ Lý kia được hời, vậy cũng quá ức.

Bạch Quân Đường nhìn thoáng qua cái thảm trên xe đẩy rồi lại nhìn sang người phụ nữ kia, tròng mắt đảo tròn, nghĩ ra rồi.

“Định bỏ ra hai chục triệu mua cái danh ở thủ đô à? Lầm bầm...”, Bạch Quân Đường cũng nhìn rõ mọi chuyện, hừ nói: “Nhưng vụ mua bán này không phải ai trả nhiều tiền hơn là được, cái chính là thuận mua vừa bán. Chính chủ còn chưa mở miệng đâu, cậu tưởng mình bỏ hai chục triệu là người ta sẽ bán cho cậu à? Cậu tưởng mình là ai?”

Nói xong, ông ta tương cười nhìn sang người phụ nữ đang giữ xe đẩy, hỏi: “Chị gái là, xưng hô thế nào đây?”

Người phụ nữ vẫn đứng ở đó lắng nghe bọn họ tranh giành, ban đầu còn kinh ngạc nhưng sau bình tĩnh như thường.

Người phụ nữ ấy hơi khom lưng, trả lời: “Tôi là Đạt Ngõa, đến từ Tây Tạng, trên xe là con trai của tôi Tang Cát, còn đây là chó của nhà bọn tôi Dochi. Chúng tôi đã gây phiền phức cho mọi người rồi, thành thật xin lỗi!”

“Không phiền, không phiền”, Bạch Quân Đường cười to hỏi: “Cô dẫn con trai đến đây để khám bệnh à?”

“Đúng thế”.

“Từ Tây Tạng đến đây rất xa nhỉ?”

“Đúng vậy, chúng tôi đã đi suốt ba năm”.

“Ối, vậy quá gian nan rồi! Cô đến đây là do nghe danh tiếng của nhà họ Bạch phải không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK