Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ta nổ súng, ngả người ra sau, thuận đà rơi xuống nước, động tác rất liền mạch.

Một sát thủ chuyên nghiệp xuất sắc không chỉ biết giết người mà còn biết tự cứu lấy mình và tránh né nguy hiểm.

Mặc dù nổ súng ở cự ly gần như vậy rất khó bắn trượt nhưng cô ta biết đối phương là một người cực kỳ mạnh, nếu không cô ta đã chẳng phải dùng tới cách phá hủy máy bay để giết người.

Lúc không thể nắm chắc tình hình thì trước hết cần phải đảm bảo bản thân sống sót.

Bọt nước văng lên cản mất tầm nhìn của cô ta.

Hiện tại đang là mùa nước lên, lòng suối rất sâu, không nhìn thấy đáy. Khả năng bơi lội của cô ta rất giỏi, từng được huấn luyện lặn chuyên nghiệp, có thể nín thở lặn nửa tiếng đồng hồ ở độ sâu năm mươi mét.

Sau mười phút, cô ta nhô đầu lên ở bờ nước cách chỗ cũ một dặm, đưa tay lau nước trên mặt.

Sau đó, cô ta lại nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia.

Người đàn ông đó ngồi xổm bên bờ, mỉm cười nhìn cô ta.

Lần này, cô ta không thể không hoài nghi mình gặp phải ma.

“Anh… Rốt cuộc là người hay ma?”

“Ma”.

“Tôi không tin”.

“Không tin sao cô còn hỏi?”

Người phụ nữ ướt như chuột lột, leo lên bờ.

“Nghe nói nhiệm vụ này không dễ nhưng tôi vẫn không tin, giờ xem ra đúng là không giết nổi anh rồi!”, cô ta vắt kiệt nước trên tóc, nhìn Lý Dục Thần: “Đàm phán nhé?”

“Đàm phán thế nào?”, Lý Dục Thần hiếu kỳ hỏi.

“Anh đáng giá mười tỷ nên ra điều kiện bằng tiền chắc chắn không ích gì. Nếu vậy thì thứ đàn ông thấy hứng thú chỉ còn là…”

Cô ta cười, toát lên vẻ quyến rũ, quần áo ướt đẫm bó sát lấy cơ thể, tôn lên vóc dáng săn chắc của cô ta.

Không thể không nói, dạng sát thủ chuyên nghiệp đã được huấn luyện này khác hẳn phụ nữ dịu dàng thông thường. Cơ thể cô ta toát lên vẻ đẹp hoang dại, ở một nơi rừng hoang, bờ suối thế này lại càng thêm khơi dậy ham muốn của đàn ông.

Lý Dục Thần lắc đầu: “Bên cạnh tôi có rất nhiều phụ nữ, ai cũng đẹp hơn cô”.

Người phụ nữ biến sắc, cắn môi nói: “Tôi không tin!”

“Không tin cũng không ích gì, dù sao tôi không thiếu tiền hay người đẹp”, Lý Dục Thần nói.

Người phụ nữ im lặng, một lát sau, cuối cùng cô ta thở dài, nói: “Được thôi, tôi chịu thua. Anh muốn biết gì thì cứ hỏi đi, tôi biết gì sẽ nói hết cho anh. Nhưng xin anh để tôi được ra đi êm đẹp, không chết quá khó coi. Ngoài ra, tôi có một nguyện vọng, hy vọng anh hoàn thành nó giúp tôi”.

“Cô nghĩ tôi có lòng giúp cô hoàn thành nguyện vọng à?”

“Có làm hay không là chuyện của anh. Dù sao tôi cũng sẽ chết, trước khi chết, tôi nói điều này ra rồi cứ coi như là anh sẽ hoàn thành nó giúp tôi vậy”.

“Được, cô nói đi”.

“Tôi làm sát thủ đã nhiều năm, kiếm được không ít tiền. Nếu như tôi chết thì coi như uổng công kiếm tiền, cuối cùng lại làm lợi cho chính phủ và ngân hàng. Nhưng tôi là trẻ mồ côi, không có gì vướng bận. Cho nên tôi hy vọng anh giúp tôi quyên tặng số tiền này, quyên tặng cho ai không quan trọng, chỉ cần là việc từ thiện là được, coi như là giúp đỡ xã hội một chút, sống không uổng phí”.

Nguyện vọng này khiến Lý Dục Thần bất ngờ.

“Tôi có một két bảo hiểm tại ngân hàng Hối Phong, Hương Giang. Trong két có một ít tiền mặt, trái phiếu, vàng bạc, đá quý, trị giá hơn 1 tỷ đô la Hồng Kông. Chìa khoá cất trong két sắt ở nhà tôi…”

Người phụ nữ nói ra địa chỉ nhà và mật mã két sắt.

“Nói xong chưa?”

“Xong rồi. Anh muốn biết gì thì hỏi đi”.

“Ai sai cô giết tôi?”

“Anh bị treo giá 10 tỷ trên bảng ám sát, chẳng lẽ anh không biết là ai muốn lấy mạng anh à?”


“Nếu như tôi biết thì kẻ đó đã không có cơ hội treo thưởng rồi”, Lý Dục Thần nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK