Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hừ, ông ta cũng biết là nghịch thiên à!", Lý Dục Thần cười lạnh nói: "Phong ấn oan hồn trong giếng khô, chẳng lẽ đây là việc mà chính đạo nên làm sao?"

Vương Sùng Tiên nói: "Cậu trách sai Vân Phổ thiên sư rồi. Chỉ vì oán khí của Hồ Vân Thiên quá nặng, không thể siêu độ. Vân Phổ thiên sư không nỡ tiêu diệt thần hồn, lại sợ làm phiền các bá tánh lân cận, cho nên bất đắc dĩ mới làm như vậy. Vốn dĩ muốn thông báo cho nhà họ Hồ, nhưng sau đó thủ đô xảy ra chuyện nên sự việc đành phải bị trì hoãn".

Lý Dục Thần không tiếp lời. Anh không dễ phán đoán liệu Trương Vân Phổ có phải có ý tốt hay không. Nhưng cái chết của Hồ Vân Thiên nhất định phải ghi nhớ trên đầu những người này. Cho dù không làm gì thì vẫn là đồng phạm, không thể trốn tránh trách nhiệm.

"Trong khi mọi người đang tìm kiếm tung tích của đứa trẻ, tung tích của Ma giáo đã xuất hiện ở thủ đô. Người của chúng tôi đã tận mắt chứng kiến Ma giáo xuất hiện gần nhà họ Lý. Đồng thời, có người nghe thấy âm thanh của trẻ sơ sinh truyền tới trong nhà họ Lý. Vì vậy, chúng tôi kết luận, đứa bé kia căn bản không bị đưa đi, Lý Thiên Sách đang cố gắng che giấu sự thật".

"Vì vậy, mười môn phái lớn tề tụ ở thủ đô, đưa ra thông điệp cuối cùng cho Lý Thiên Sách, muốn ông ta giao ra Cung Lăng Yên và Thiên Ma chuyển thế. Lý Thiên Sách không đồng ý cũng không giải thích. Nguyệt chưởng môn của phái Vương Ốc đề xuất tiến lên tấn công. Lúc ấy tôi đã phản đối, nghĩ rằng sự tình còn có thể cứu vãn được, Tố Vân tiên cô và Vân Long sư huynh cũng nhất trí với ý kiến của tôi. Nhưng Nguyệt chưởng môn hết sức kiên quyết, nếu như chúng tôi không tham gia thì bà ta sẽ một mình dẫn người đi".

"Vương Ốc là một giáo phái lớn, mà Nguyệt Tiên Lăng tiên tử lại là tiền bối, có rất nhiều người đồng tình và ủng hộ bà ta. Mọi người bắt đầu lấy bà ta làm trung tâm, đạt được sự đồng thuận, mười phái liên thủ, xông thẳng vào nhà họ Lý. Vì vậy, vào đêm trăng tròn của hai mươi năm trước đã xảy ra một trận chiến bi thảm. Trận đánh đó khiến tôi hối hận cả đời. Trong hai mươi năm bế quan vừa qua, tôi luôn hối hận từng giây từng phút vì sao ban đầu mình không ngăn cản họ".

Hô hấp của Lý Dục Thần trở nên có chút dồn dập, cuối cùng cũng nói đến điểm quan trọng.

"Thì ra nhà họ Lý thực sự bị đám người chính đạo tiêu diệt! Mười môn phái lớn tu tiên lại bắt tay bao vây một gia tộc bình thường! Đây là mối hận thù của nhà họ Lý tôi, là sự sỉ nhục của giới tu hành!"

Cơn tức giận khiến giọng nói của Lý Dục Thần trở nên run rẩy, sức mạnh nguyên thủy trong máu của anh cuồn cuộn dâng trào, một thần chú không biết từ đâu đang được niệm, kiếm Huyền Minh trên người cũng run rẩy…

"Không chỉ là sỉ nhục mà còn là tội nghiệt của chúng tôi!"

Vương Sùng Tiên xấu hổ thở dài nói.

"Vốn là chúng tôi đều cho rằng có thể dễ dàng bắt lấy một thế gia phú quý. Mặc dù nhà họ Lý cũng có tông sư trấn giữ, nhưng trong giới võ đạo, ngoại trừ Nam Chu Bắc Tiêu, còn ai xem trọng cao thủ của Huyền Môn cơ chứ? Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao lúc đó tôi không ngăn cản, luôn cảm thấy mười môn phái lớn, tất cả cao thủ có thể đến nhà họ Lý giải quyết vấn đề mà không cần đổ máu. Điều mà tôi lo lắng duy nhất chính là người mẹ Cung Lăng Yên của cậu".

"Nhưng chúng tôi đều đánh giá thấp thực lực của nhà họ Lý. Ngày đó, chúng tôi vừa tiến vào nhà họ Lý thì đã xảy ra xung đột. Một nhà họ Lý nho nhỏ lại có ba mươi sáu vị tông sư hoặc chuẩn cao thủ tông sư mai phục, bày thành công đại trận Thiên Cương. Tình hình chiến đấu lúc đó cực kỳ kịch liệt. Khi ấy, đầu óc của tôi như bị chập mạch, thậm chí còn không nghĩ đến xung đột phát sinh thế nào, chỉ bắt đầu mơ mơ hồ hồ đánh nhau".

Lý Dục Thần nghe vậy cũng kinh hãi không thôi, tông sư trong giới võ đạo rất hiếm có, một tỉnh thường chỉ có ba hoặc năm người, ít hơn thì sẽ có một hai người, cả nước cộng lại cùng lắm chỉ có hơn trăm người, sao nhà họ Lý lại có thể tụ tập được đến ba mươi sáu người?

Vương Sùng Tiên tiếp tục nói: "Nếu chỉ có ba mươi sáu người này thì không thành vấn đề. Chỉ là trận pháp bọn họ thành lập rất cường đại, hơn nữa hiển nhiên không phải là võ thuật mà là số thuật của Huyền Môn. Lúc ấy, chúng tôi đều nhận định đây là Cung Lăng Yên giúp nhà họ Lý bố trí, bởi vì Ma giáo cũng giỏi trận pháp, hơn nữa nghe nói đại trận Ngũ Hành có uy lực quỷ thần khó lường".

"Nhưng chúng tôi vẫn sai, cao thủ chân chính của nhà họ Lý không phải Cung Lăng Yên, mà là Lý Vân Hoa!", "Không sai, chính là bố của cậu… Một công tử với phong thái nhẹ nhàng, nổi tiếng ở thủ đô! Một tay công tử quần áo lụa là suốt ngày lang thang ở những chốn ăn chơi, tham gia những cuộc vui!"

Khi nói đến đây, trên mặt Vương Sùng Tiên lộ ra vẻ khó tin, tựa như qua hai mươi năm, ông ta vẫn chưa tin được đó là sự thật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK