Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh Mã, chúng ta chơi gì?”, Hứa Trí Thắng hỏi.

Mã Sơn ngồi ở một đầu của chiếc bàn dài chơi đánh bạc, liếc nhìn xung quanh. Tuy căn phòng này nhỏ nhưng anh ta biết số camera giấu kín ở đây không hề ít hơn so với ở phòng khách quý.

Ngay cả chiếc bàn này cũng không biết ẩn giấu bao nhiêu cơ quan.

Hơn nữa còn có Hứa Trí Thắng ngồi đối diện, nhân viên chia bài đứng ở một cạnh bàn và nhân viên phục vụ đứng cung kính hai bên bàn, biết bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào anh ta.

Muốn gian lận ở đây gần như là không thể.

Nhưng sòng bạc thì có thể, bởi vì người duy nhất giám sát Hứa Trí Thắng chỉ có một mình Mã Sơn.

Ngoại trừ Hứa Trí Thắng, Mã Sơn còn phải giám sát động tác chia bài của nhân viên.

Chỉ có đồ đần mới tin đây là một ván bài công bằng.

Mã Sơn không ngu, anh ta không hề nắm chắc phần thắng.

Nhưng anh ta vẫn không quan tâm, bởi vì sau lưng anh ta có Lý Dục Thần.

Tra Na Lệ không hề biết mục đích thật sự của Mã Sơn.

Trước khi đến đây, cô ta đã khuyên Mã Sơn: “Thực ra hai tỷ rưỡi là cũng đã khá nhiều rồi, anh dừng lại được rồi đó. Với danh tiếng của nhà họ Hà, nếu anh khăng khăng đòi ra về thì bọn họ sẽ không ngăn anh đâu!”

Mã Sơn nói: “Anh không hứng thú với tiền”.

Tra Na Lệ sững sờ: “Vậy anh làm vậy để được gì?”

Mã Sơn không giấu giếm, nói cho cô ta biết: “Anh muốn gặp Thái Hòa Trung”.

Tra Na Lệ nói: “Chú tôi và vua sòng bài Hà Gia Xương có quan hệ không tồi, nếu các anh muốn gặp Thái Hòa Trung thì có thể nhờ ông ấy giới thiệu”.

Mã Sơn vỗ đùi: “Sao em không nói sớm! Nếu biết trước chú được nể mặt như vậy thì đâu cần phải phiền phức thế này chứ”.

Tra Na Lệ lườm anh ta một cái: “Là chú của tôi, không phải chú của anh”.

Mã Sơn nói: “Chú chứ có phải bố đâu, anh còn gọi cảnh sát là chú nữa đấy!”

Tra Na Lệ bĩu môi, nhất thời không phản bác được, lấy điện thoại di động ra gọi cho chú của cô ta.

Mã Sơn nhìn cô ta gọi điện thoại, cười hì hì đắc ý, nhủ thầm: “Chỉ là chuyện sớm muộn thôi!”

Tra Na Lệ nghe thấy nhưng tiếng Tra Elsey quở mắng ở đầu bên kia khiến cô ta không rảnh trách móc Mã Sơn.

“Cháu đang làm gì vậy? Vừa rồi chú nghe nói có người thắng hai tỷ rưỡi ở sòng bạc của nhà họ Hà, hóa ra cô gái đó chính là cháu!”, giọng Tra Elsey rất phẫn nộ: “Cháu muốn làm gì? Hả? Cháu có biết là cháu và tên Mã Sơn kia đã nổi tiếng khắp Hào Giang rồi không? Dám tới phá chuyện làm ăn của nhà họ Hà còn muốn nhờ chú tới gặp vua sòng bài, cháu bảo chú phải ăn nói thế nào với Hà Gia Xương? Nói là cháu gái của tôi thắng hai tỷ rưỡi ở sòng bạc nhà ông hả?”

“Chú à, chúng cháu chỉ muốn gặp Thái Hòa Trung thôi. Chỉ cần gặp Thái Hòa Trung thì sẽ trả hai tỷ rưỡi cho bọn họ”, Tra Na Lệ nói.

“Trả cho bọn họ? Cháu nói nghe nhẹ nhàng lắm! Đây là vấn đề hai tỷ rưỡi ư? Vua sòng bài không chịu nổi chuyện để mất hai tỷ rưỡi à? Cái mà vua sòng bài không thể mất được đó chính là thể diện!”, Tra Elsey càng nói càng giận: “Cháu có biết không, gần đây phương Tây đang kiếm chuyện, mấy sòng bài khác ở Hào Giang đã bắt tay nhau để chơi xỏ nhà họ Hà. Lúc này, các cháu lại tới phá chuyện làm ăn của nhà họ Hà, cháu nghĩ nhà họ Hà sẽ nghĩ như thế nào? Chuyện này cháu tự nghĩ cách đi, đừng tìm chú, cũng đừng nói cháu là người nhà họ Tra, lôi nhà họ Tra vào chuyện này!”

Nói đến đây, Tra Elsey chợt nhớ tới một chuyện: “Khoan đã, vừa rồi cháu nói là… Bọn cháu hả? Nghĩa là sao? Cháu có quan hệ gì với tay họ Mã kia?... Alo… Alo alo…”

Tra Na Lệ đã cúp điện thoại.

Với công lực hiện tại của Mã Sơn, mắt anh ta rất tinh, tai cũng rất thính, nếu Tra Na Lệ không cố ý né tránh thì anh ta có thể nghe rõ mười mươi nội dung cuộc điện thoại.

Lúc này, anh ta mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, ngại ngùng nói: “Xin lỗi em, Na Lệ, anh đã không cân nhắc đến việc em là người nhà họ Tra. Chú em nói đúng, anh không thể kéo cả nhà em vào chuyện này được. Nhân lúc bọn họ chưa nhận ra em, em mau đi đi”.

Mã Sơn đột nhiên nói chuyện nghiêm túc như vậy, Tra Na Lệ lại thấy không quen, cô ta nói: “Tôi đi thì anh làm thế nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK