Tiền Nhược Vọng cầm một ấm nước, đi đến vườn hoa, tưới nước cho mấy khóm hoa cúc nở rộ trong gió thu.
Trong bụi cậy, trên cây và bồn hoa của hoa viên xuất hiện mười máy bóng người như quỷ dị.
Toàn bộ những người này đều mặc đồ đen, buộc khăn đen trên đầu và che mặt, bên hông treo túi vải, sau lưng có kiếm dài ngắn khác nhau.
Tiền Nhược Vọng không kinh sợ. nước trong ấm chảy xuống với góc độ đẹp mắt, không hề dao động.
“Tiền gia chủ, ông rất bình tĩnh”, người áo đen dẫn đầu nói.
Đến khi tưới xong khóm hoa cúc cuối cùng, Tiên Nhược Vọng mới xách ấm nước quay người lại, cười nói: “Các người cũng không gấp mà”.
Người áo đen nói: “Tiền gia chủ, ông biết tại sao chúng tôi đến đây thì giao đồ ra đây đi”.
“Nhiều năm như vậy, các người vẫn không từ bỏ ảo tưởng sao?”
“Tiền gia chủ, tôi không muốn nhiều lời với ông, ông không giao đồ ra, tôi chỉ đành đại khai sát giới. Hòa thượng không ở đây, Tiền Khôn cũng không ở đây, không ai có thể bảo vệ ông”.
“Vậy sao?”, Tiền Nhược Vọng ung dung bước, chỉ vào vườn hoa rộng lớn nói: “Các người cảm thấy, nhà họ. Tiền tôi thực sự là nơi để cho bất kỳ người nào cũng ra vào được sao?”
Người áo đen khẽ ngẩn người, nói: “Hừ, lúc tôi vào. cũng thấy rất kỳ lạ, làm sao phòng vệ nhà họ Tiền lại lỏng lẻo lơ là như vậy. Xem ra ông đã liệu trước chúng tôi sẽ đến, bày sẵn thế trận, đợi chúng tôi chui vào?”
Tiền Nhược Vọng cười mà không đáp.
Người áo đen lạnh lùng nói: “Bất kể ông âm thầm bố trí bao nhiêu người, trước khi họ ra tay, tôi cũng có thể giết ông”.
“Vậy tại sao anh còn chưa ra tay?” “Ông thực sự không sợ chết?”
“Chết?”, Tiền Nhược Vọng ngẩng đầu nhìn trời, trên trời có mây trăng lờ lững trôi: “Cuộc đời con người như phù vân, tụ lại và tiêu tan vô thường. Chết có gì đáng sợ, sống có gì tiếc nuối, chỉ có nhật nguyệt cùng với trời, chính khí tồn tại mãi mãi. Cả đời của tôi, liêm khiết thanh bạch, hào hùng mà thôi!”
*Ôi trời ơi!", người áo đen phát ra tiếng trầm thấp: “Tiền gia chủ, tôi rất khâm phục chí khí của ông. Nhưng sinh mạng của con người chỉ có một. Ông không tiếc bản thân, chẳng lẽ cũng không tiếc tính mạng của những người khác trong sơn trang Ngô Việt này sao? Ông không giao đồ ra, chúng tôi chỉ đành giết cả sơn trang thôi!”
Tiền Nhược Vọng cau mày, than nói: “Ông trời có đức hiếu sinh, các người cứ muốn tìm cái chết”.
Người áo đen cười lạnh lùng nói: “Hòa thượng Trí Nhẫn không có ở đây, không ai có thể ngăn được chúng. tôi”. “A di đà phật!” Phía sau bỗng vang lên tiếng phật hiệu.
Người áo đen bỗng quay người, thì nhìn thấy một lão tăng lông mày trắng, đi đến từ đường tắt hoa viên.
Ông ta đi rất chậm rất vững chắc, nhưng chỉ chớp mắt đã đến trước mặt họ.
“Mấy vị thí chủ, đang nói đến tôi sao?”
“Trí Nhẫn!"
Mười mấy người áo đen cùng kinh ngạc, bất giác đồng loạt lùi lại hai bước, soạt soạt soạt, rút nhẫn đao. sau lưng.
“Chẳng phải ông đến Đồng Khánh Đường rồi sao?”, người áo đen dẫn đầu hỏi.
Trí Nhẫn chắp hai tay, nói: “Phật ở đâu, bần tăng ở đó, mấy vị thí chủ có duyên với tôi, chỉ bằng theo tôi đến chùa Thiên Trúc cạo đầu xuất gia đi”.
Ánh mắt người áo đen lóe lên mấy cái, nói: “Tôi hiểu rồi, ông vốn không đến Đồng Khánh Đường, ông cố ý tung tin giả để dụ chúng tôi đến”.
Hắn ta nháy mắt với một người áo đen bên cạnh, sau đó một tay cầm đao, một tay giơ lên, vung nắm đấm.
Mười mấy người đã được đào tạo bài bản, liền bắt đầu hành động theo phân công khác nhau.
Có bốn người ném ra đạn khói, nổ ra một làn khói vàng, hình thành một màn chắn sương khói giữa họ và Trí Nhẫn.
Gó hai người trực tiếp quay người vung đao chém về hướng Tiền Nhược Vọng.
Họ cách Tiền Nhược Vọng rất gần, còn Tiền Nhược Vọng không biết võ công, nhìn có vẻ như chết chắc rồi.
Trong tay người áo đen dẫn đầu có thêm một lá bùa, đón gió, hóa thành một đám lửa, phủ về phía Trí Nhẫn.
Cùng lúc đó, hai người bên cạnh ông ta vung tay †ung ra một cái Kunai và Boomerang, bay về hướng Trí Nhẫn
Kunai: Kunai là một loại dao găm Nhật Bản. Có hai loại được biết đến rộng rãi là tiểu khổ vô và đại khổ vô.
Mặc dù chỉ là một công cụ đơn giản nhưng kunai có thể trở thành một loại vũ khí đa năng khi ở trong tay của các bậc thầy võ thuật. Kunai thường liên quan đến các ninja và được họ dùng để đục khoét lỗ trên tường
Còn người áo đen cũng đã vung nhãn đạo, người kiếm hợp nhất, tấn công về hướng Trí Nhẫn.
Bảy tám người còn lại chạy về bốn hướng khác nhau.
Tâm nhìn của Trí Nhãn bị chặn, vừa phải đối diện với sự tấn công trực diện, vừa phải cứu Tiền Nhược Vọng, vừa phải ngăn các ninja khác chạy về hướng khác nhau
hại những người khác trong sơn trang.
Trông có vẻ đúng là nhiệm vụ không thể nào hoàn thành.
“A di đà phật!”, Trí Nhẫn đọc một tiếng phật hiệu.
Cùng với tiếng phật hiệu vang lên, không gian xung quanh dường như đông cứng lại.
Động tác của những người này đều chậm lại.
Ngọn lửa mất đi năng lượng lan rộng, dường như: sắp tắt.
Khói vàng trong không khí cũng không phát tán ra xung quanh nữa, mà ngưng tụ về nơi nổi lên khói sương.
Vải đen trên mặt người áo đen bị rách ra, lộ ra khuôn mặt hung dữ méo mó. Tất cả đều khó thở.
Hắn ta cảm thấy áp lực mạnh đến từ bốn phương tám hướng, mũi, mắt và khóe miệng đều nhỏ máu.
Dường như cả không gian đều đang bị nén lại. Người áo đen nhìn Trí Nhẫn, lộ ra ánh mắt kinh sợ.
Hắn ta dùng sức lực cuối cùng, khó khăn nói ra mấy chữ: “Ông... sát sinh...”
“A di đà phật!", Trí Nhẫn chắp tay lại, vẻ mặt từ bi: “Giết một người cứu vạn người, tôi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục!”
Cùng với hai chữ “địa ngục' vừa dứt.
Giữa trời đất vụt lóe lên.