“Đại trưởng lão của các người thực sự không ở chỗ tôi, tôi cũng chưa từng gặp ông ta”, Tạ bà bà nói.
“Hừ, quỷ mới tin lời của bà, bà không giao người, hôm nay tôi không những phải san bằng Bách Hoa Cốc, còn phải đưa toàn bộ đám phụ nữ các người đến Âm Sơn, cho các huynh đệ tận hưởng sung sướng!”
Miêu Nhữ Thần hằm hằm nói.
Lý Dục Thần lắc đầu, dắt tay của Lam Điền, chậm rãi bước lên cầu.
Cây cầu nhỏ hẹp, mấy cô gái đứng ở đó vốn đã rất chật rồi, anh vừa mới lên, lập tức vướng chân.
“Này, sao anh lại lên đây, mau lui xuống, chớ làm hỏng trận pháp!”, Bích La nói.
Lý Dục Thần vẫn không dừng chân, đã vượt qua bọn họ, đứng phía trước nhất đầu cầu.
Đám người Bích La và Huyền Nguyệt lại không có sức ngăn cản, thậm chí ngay cả anh đi đến thế nào cũng không biết.
Lý Dục Thần nhìn Miêu Nhữ Thần nói: “Ông đang tìm Thiệu Cư Ông phải không?”
Vừa nãy Miêu Nhữ Thần đã nhìn thấy Lý Dục Thần, thấy kỳ lạ tại sao trong Bách Hoa Cốc lại có đàn ông, nhưng cũng không để tâm.
“Cậu là ai?”
“Không cần biết tôi là ai, tôi nói với ông vậy, Thiệu Cư Ông đã chết rồi, do tôi giết”.
“Cậu giết ông ta?”, Miêu Nhữ Thần ngẩn người: “Không thể nào! Đại trưởng lão có pháp lực cao cường, càng có thần long hộ thể, không ai có thể giết ông ta! Nhóc thối, đừng tỏ vẻ anh hùng, ra mặt thay đám phụ nữ này, hậu quả rất thảm đấy!”
Lý Dục Thần hơi bực mình nói: “Mấy người các ông, đúng là rất ồn ào, nói rồi mà ông không tin. Nhưng tin hay không cũng không quan trọng, dù sao kết cục của ông cũng giống ông ta”.
Nói xong anh giơ tay, một đường kiếm quang bay ra từ trong bàn tay, soạt một cái bắn nhanh đi, xuyên qua lồng ngực của Miêu Nhữ Thần.
Kiếm quang từ từ quay đầu, về trong tay Lý Dục Thần, biến thành một cây châm nhỏ.
Miêu Nhữ Thần trừng to đôi mắt, không thể tin nổi nhìn Lý Dục Thần, đưa tay chỉ vào anh: “Cậu… cậu là…”
Còn chưa nói hết, người đã ầm ầm đổ xuống.
Tạ bà bà sợ hãi nhìn Lý Dục Thần, nhìn thấy châm trong tay anh, kinh hãi nói: “Cậu… làm sao cậu biết châm pháp Ngũ Ương của nhà họ Tạ?”
Lý Dục Thần cười nói: “Đừng vừa nhìn thấy châm, thì nói là châm pháp của nhà họ Tạ bà”.
Tạ bà bà ngạc nhiên: “Nhưng… nhưng, thủ pháp châm hóa kiếm này, chẳng phải là cảnh giới cao nhất của châm pháp Ngũ Ương sao? Còn cả châm trong tay cậu…”
Tạ bà bà muốn nói lại ngừng.
Lúc này, người của Miêu Nhữ Thần đưa đến nhìn thấy Miêu Nhữ Thần chết đột ngột, chân tay hoảng loạn, cướp thi thể của Miêu Nhữ Thần định bỏ chạy.
Lý Dục Thần cười lạnh lùng một tiếng, đối với phái Âm Sơn, anh cũng chẳng có chút lòng trắc ẩn thương xót, đưa tay ra, nhằm thẳng vào đám người hoảng loạn phía trước, bỗng nắm bàn tay.
Những người này liền ầm ầm nổ tung, giữa biển hoa, chỉ còn lại một làn sương máu màu đỏ.
Một lúc sau, đã tiêu tan theo gió.
Tạ Hồng Yên đứng ở đó, nhìn quanh ngơ ngác, mất hồn như nằm mơ.
Gió mát thổi đến, mang theo hương thơm thanh mát của hoa.
Nếu không phải hoa tàn cành nát, còn có rắn trùng chết khắp đất, nói với các cô gái Bách Hoa Cốc, vừa nãy nơi này thực sự đã xảy ra cuộc chiến thảm liệt, thì họ thực sự cho rằng mình bị ảo giác.
Lúc này, Lý Dục Thần đã dắt tay Lam Điền, men theo con đường nhỏ ở biển hoa đi thật xa.