Mã Sơn nói: “Vậy thì tôi và Mã Vĩnh Trinh cũng là họ hàng rồi”.
Hai người đều cười vang.
Nguyễn Hướng Đông chở bọn họ tới khách sạn Peninsula. Nơi này và khách sạn Bốn Mùa mà Lý Dục Thần vừa mới tới lúc nãy nằm đối diện nhau, cách một mặt biển, một cái nằm ở bờ bắc cảng Victoria, một cái nằm ở bờ nam cảng Victoria.
Nguyễn Hướng Đông nói: “Nhớ năm xưa, toàn bộ Tiêm Sa Chủy đều là địa bàn của tôi, ai dám không nể mặt tôi chứ! Có điều thời đại đã thay đổi rồi, bang phái của chúng tôi không nổi tiếng nên thanh niên bây giờ đều không biết tôi, chỉ biết tôi là một diễn viên đóng vai phụ”.
“Hồng môn vẫn rất được mọi người kính trọng mà phải không?”, Lý Dục Thần hỏi.
Nguyễn Hướng Đông xua tay, thở dài: “Hồng môn Đông Nam Á bị tên khốn Giang Long Huy làm nát bét, ai còn coi Hồng môn ra gì nữa?”
“Không phải Giang Long Huy lợi hại lắm à?”
“Hừ!”, Nguyễn Hướng Đông nhổ nước bọt: “Lợi hại thì làm được gì? Danh tiếng của Hồng môn được gây dựng nên không phải nhờ lợi hại! Năm xưa Tào bang, Thiên Địa hội, Tam Hợp hội, có bang hội nào không vì nước nhà? Nội bát đường, ngoại bát đường của Hồng môn có cái nào không lấy trung nghĩa làm đầu? Chúng tôi bái tổ sư, bái Quan Công, bái đại ca, phải chú trọng chữ “Nghĩa”. Hồng môn được kính trọng cũng là nhờ chữ “Nghĩa” này.
“Tên khốn Giang Long Huy phá hỏng hết quy định của Hồng môn, không chuyện thất đức nào không làm. Chẳng những làm vậy với người ngoài mà còn làm vậy với cả người nhà, trù dập người trái ý mình, biết bao nhiêu anh em không chịu phục tùng ông ta đã bị ông ta giết hại. Hiện tại toàn bộ Hồng môn Đông Nam Á đều đã bị Giang Long Huy chuyên quyền độc đoán. Ông ta muốn làm gì thì làm, quyền còn to hơn cả Hoàng đế!”
“Ngoài ra, Hồng môn kiên quyết không dính dáng tới hàng trắng. Năm xưa Hoa Hạ bị nha phiến hủy hoại, cho nên Hồng môn mới đặt ra quy định, hễ là đệ tử của Hồng môn thì tuyệt đối không được động tới ma tuý. Đây là luật thép! Giang Long Huy chẳng những không tuân thủ mà còn hợp tác với bọn Tam Giác Vàng, khiến anh em Hồng môn bị hại nặng nề!”
Nói đến đây, Nguyễn Hướng Đông giận dữ nện nắm đấm xuống mặt bàn: “Chỉ hận tôi đã già rồi, nếu là năm xưa thì tôi sẵn sàng xách dao liều mạng với ông ta!”
“Tam Giác Vàng…”
Lý Dục Thần nghe đến đây hơi sững sờ, quả nhiên mọi chuyện đều là duyên, rất nhiều chuyện đều có sợi dây liên kết với nhau.
“Ông Nguyễn, có phải trùm buôn thuốc phiện cấu kết với Giang Long Huy có biệt danh là tướng quân không?”
“Đúng vậy, chính là tướng quân, tên thật của người này là Sách Cương, từng là thuộc hạ của Khun Sa. Có điều tên này ác hơn Khun Sa. Khun Sa còn ra dáng con người chứ tên này thì không phải là con người. Ông ta xây cung điện hưởng lạc ở chỗ đóng quân tại vùng Tam Giác Vàng, hằng năm không biết có bao nhiêu phụ nữ bị ông ta cướp về”.
Mã Sơn mắng: “Mẹ kiếp, không có ai dạy cho loại cờ hó này một bài học ư?”
Nguyễn Hướng Đông nói: “Chỗ đó không có ai quản lý, chính phủ Miên, Thái đều không làm gì được ông ta, ông ta không dẫn quân lên phía bắc gây chiến với quân đội của chính phủ là may rồi”.
Lý Dục Thần chợt nhớ ra một chuyện, anh nói: “Có lẽ sau lưng ông ta còn có thế lực ngầm nào đó”.
Nguyễn Hướng Đông sửng sốt, nói: “Cậu nói vậy làm tôi nhớ ra hồi xưa tôi từng nghe nói Sách Cương có thể leo lên được ghế ông trùm cùng Tam Giác Vàng là nhờ có sự giúp đỡ của thần. Cho nên uy tín của ông ta ở vùng đó còn lớn hơn Khun Sa năm xưa nhiều”.
Lý Dục Thần gật đầu, nói với Mã Sơn: “Anh Mã Sơn, mấy hôm nữa chúng ta tới Tam Giác Vàng một chuyến hỏi thăm tên Sách Cương này nhé?”
Mã Sơn vung nắm đấm: “Được đó! Ông đây mà gặp tên đó thì nhất định phải xé xác tên đó ra!”
Lý Dục Thần cười nói: “Gọi cả cô Tra đi cùng nhé?”
Mã Sơn sững sờ, biểu cảm vừa kỳ cục vừa xấu hổ, anh ta sờ đầu, cười khan mấy tiếng.
Nguyễn Hướng Đông nghe bọn họ nói muốn tới Tam Giác Vàng, không khỏi giật mình: “Cậu Lý, cậu Mã, tôi nghe ông Cao nói các cậu rất có bản lĩnh, nhưng Tam Giác Vàng không phải nơi bình thường, Sách Cương không phải người mở võ đường, trong tay ông ta có súng, có pháo, có xe tăng, sức chiến đấu rất mạnh!”
Mã Sơn cười to, nói: “Anh Nguyễn, anh cứ yên tâm, cậu Lý đã ra tay thì dù có là hàng không mẫu hạm cũng sẽ bị cậu ấy phá hủy!”
Nguyễn Hướng Đông nghe thấy phát ngôn ngông cuồng này, không khỏi lắc đầu, thầm than: Thanh niên thời nay quá ngông cuồng! Quá ngông cuồng!
Lý Dục Thần biết không thể giải thích rõ ràng được, bèn nói: “Ông Nguyễn, không nói chuyện Tam Giác Vàng nữa, hãy nói về Giang Long Huy đi”.
Nguyễn Hướng Đông nói: “Chắc là Giang Long Huy biết bản thân đã là nhiều chuyện phi nghĩa, anh em Hồng môn sẽ không bỏ qua cho ông ta nên gần đây hành tung rất bí ẩn, ngoài tay chân thân tín ra, không ai biết ông ta ở đâu”.