Lý A Tứ cảm thấy cả người tê dại, giống như bị tiêm gây mê.
Luồng khí kìm nén trong lồng ngực giống như đã thuận hơn một chút, mặt lại trướng đỏ hơn.
Đình Đình sát lại gần, đầu tiên là dùng môi của mình nhẹ nhàng nhấp một ngụm bên mép chén rượu, sau đó đưa chén rượu đưa đến bên miệng Lý A Tứ.
Trần Tiểu Lục ngồi đối diện nhìn, giống như đang xem một vở kịch đặc sắc.
Anh ta và tổng giám đốc Lạc liếc nhau, tổng giám đốc Lạc thỏa mãn gật đầu.
Trên mặt Đình Đình tràn đầy tự tin.
Cái tát vừa rồi chỉ là lạt mềm buộc chặt.
Cô ta tin tưởng, đồ nhà quê như Lý A Tứ sẽ không thể trốn khỏi lòng bàn tay của mình. Chỉ cần cô ta nguyện ý, lúc nào cũng có thể khiến anh ta quỳ dưới váy của cô ta.
"Tứ gia, uống chén rượu này rồi, coi như là anh đã đồng ý nha! Về sau đi theo tổng giám đốc Lạc, chúng ta cùng nhau kiếm nhiều tiền!", Đình Đình gần như dán mặt mình vào mặt Lý A Tứ: "Oa, Tứ gia, mặt anh thật nóng!"
Lý A Tứ nhận lấy chén rượu từ trong tay Đình Đình, nhìn cô ta nở nụ cười.
Sau đó hất hết chén rượu lên trên mặt Đình Đình.
"A", Đình Đình hét thảm một tiếng, người không biết còn tưởng rằng thứ bị hất vào mặt cô ta là axit đậm đặc.
Lý A Tứ nói: "Lúc đầu nên trả lại cô một cái tát, nhưng tôi không đánh phụ nữ, cô tránh ra, cách xa tôi một chút".
Đình Đình khóc lóc chạy đi, nhào vào trong lòng Trần Tiểu Lục: "Lục gia, anh phải lấy lại công bằng cho tôi!"
Trần Tiểu Lục giận dữ, vỗ bàn một cái: "Lý A Tứ, cậu làm gì vậy? Người phụ nữ của tôi mà cậu cũng dám động vào ư ?"
Lý A Tứ sửng sốt một chút, nhìn Trần Tiểu Lục, cảm thấy có chút lạ lẫm.
Đây là Trần Tiểu Lục mà năm đó luôn miệng nói bọn họ là anh em, nói anh em như tay chân, phụ nữ như quần áo, nói trên thế giới này cái gì cũng kém tình huynh đệ đó sao?
Đình Đình đang khóc, Trần Tiểu Lục rất tức giận, cầm chai bia lên muốn xông tới đánh nhau.
Tổng giám đốc Lạc vội cản anh ta lại, nói: "Thôi thôi thôi, được rồi được rồi, đều là đồng hương, cần gì chứ! Là tôi không tốt, tôi sẽ tự phạt ba chén!"
Trần Tiểu Lục thở phì phò ngồi lại chỗ.
Lý A Tứ có chút khổ sở, dù sao đây cũng là huynh đệ nhiều năm rồi. Anh ta quay người chuẩn bị rời đi, tổng giám đốc Lạc cố gắng giữ lại cũng không được.
Nhưng vừa đi tới cửa, suýt nữa thì va phải một người phía đối diện.
Lý A Tứ thấy người phụ nữ đối diện thì sững sờ tại chỗ.
Người phụ nữ kia cũng ngây ngẩn cả người.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, người phụ nữ mới sợ hãi hỏi: "A Tứ?"
Lý A Tứ kích động hẳn lên: "Ngũ Ngọc Xuân?"
Người phụ nữ này chính là bạn cùng bàn thời tiểu học của anh ta, không biết đã xuất hiện trong giấc mơ của anh ta bao nhiêu lần rồi.
"A Tứ, sao cậu lại muốn bỏ về vậy?", Ngũ Ngọc Xuân nói.
Lý A Tứ do dự.
Nhân cơ hội này, tổng giám đốc Lạc lại kéo anh ta trở về.
Trần Tiểu Lục cũng đứng lên đón Ngũ Ngọc Xuân. Thái độ của anh ta đối với Ngũ Ngọc Xuân rất nhiệt tình, đầu tiên là nịnh hót một hồi, sau đó mời cô ta ngồi xuống bên cạnh mình.
Ngũ Ngọc Xuân thấy chỗ ngồi bên cạnh Lý A Tứ trống không, liền ngồi xuống bên cạnh Lý A Tứ.
"Xin lỗi, hôm nay đột nhiên có chút việc, tới trễ", Ngũ Ngọc Xuân nói.
Trần Tiểu Lục thấy Ngũ Ngọc Xuân ngồi bên cạnh Lý A Tứ, trong lòng rất khó chịu, liền muốn phạt rượu Ngũ Ngọc Xuân.