Phan Phượng Niên bị dọa đến mức tái cả mặt, vội la lên: "Tổng giám đốc Lang, ông tha cho tôi đi, cái gì tôi cũng có thể cho ông! Tất cả mọi thứ của nhà họ Phan, đều cho ông cả!"
Lang Dụ Văn trầm ngâm một lát, nói: "Được, tôi có thể cho ông một cơ hội".
Lời của ông ta khiến Lý Dục Thần và Mã Sơn vô cùng khó hiểu.
Lý Dục Thần nghi hoặc nhìn Lang Dụ Văn một chút.
Lấy sự hiểu biết của anh với Lang Dụ Văn, ông ta không phải loại người lòng dạ đàn bà. Chuyện năm đó còn dễ nói, không dùng được thủ đoạn gì, đó cũng là một cách chứng minh thực lực. Nhưng chuyện đó đã qua nhiều năm như vậy rồi mà Phan Phượng Niên lại còn phái người đến thành phố Hòa lấy mạng Lang Dụ Văn, nếu chuyện này mà còn bỏ qua được, vậy Lang Dụ Văn sẽ không phải kiêu hùng, Lý Dục Thần cũng sẽ suy nghĩ lại xem sau này anh còn có thể giao đế quốc thương nghiệp khổng lồ tương lai của của nhà họ Lý cho ông ta hay không.
Phan Phượng Niên gật đầu như giã tỏi: "Ông nói đi, cái gì tôi cũng có thể đồng ý!"
Lang Dụ Văn nói: "Tôi muốn nửa bầu trời thành phố Long này đổi sang họ Lý".
Lý Dục Thần sững sờ, bây giờ mới hiểu được Lang Dụ Văn muốn đặt sản nghiệp của nhà họ Phan vào danh nghĩa tập đoàn Kinh Lý.
"Chú Lang, chú không cần vì tôi mà khiến mình phải chịu thiệt thòi".
Lang Dụ Văn lắc đầu nói: "Cậu Lý, đây không phải chịu thiệt thòi. Người muốn làm nghiệp lớn không để ý đến những chuyện nhỏ nhặt. Giết Phan Phượng Niên, tôi chỉ có thể hả giận một chốc nhất thời thôi, nhưng nó cũng chẳng có ích gì, càng không giúp được gì cho sự nghiệp lớn. Sư tử bị chuột cắn một cái, không cần thiết cứ phải giẫm chết chuột. Theo tôi, Phan Phượng Niên không đáng giá nhắc tới. Nhưng thành phố Long lại khác, đó là một nước cờ rất hay để tập đoàn Kinh Lý đi ra khỏi Nam Giang".
Lý Dục Thần không thể không bội phục, Lang Dụ Văn còn có phong thái của đại tướng hơn anh tưởng tượng nhiều.
Ông ta không phải lòng dạ đàn bà, mà là căn bản không để sống chết của Phan Phượng Niên ở trong lòng.
Giờ phút này, thế mà ông ta còn đang suy nghĩ cho sự phát triển của tập đoàn Kinh Lý, có được người như thế còn cầu mong gì.
Nhưng mà người ta có phong độ này, Lý Dục Thần lại không thể tiếp nhận.
Vì tập đoàn Kinh Lý mà dập tắt ngọn lửa phục thù ông ta chôn giấu gần hai mươi năm ở đáy lòng, vậy thì tính là cái gì chứ?
"Chú Lang, tôi nhận tâm ý của chú. Nhưng chuyện nào phải ra chuyện đó. Nếu như chỉ là chuyện năm đó, chú quyết định thế nào là việc của chú. Nhưng bây giờ chú đã là người của tôi.
Người của tôi, không ai có thể bắt nạt được!
Ông ta phái người đến thành phố Hòa lấy tà thuật để hồn phách của chú, tội này tuyệt đối không thể tha!
Chú nói thành phố Long là một nơi tốt, có thể để tập đoàn Kinh Lý đi ra khỏi Nam Giang, tốt, vậy chúng ta sẽ đến thành phố Long. Giết Phan Phượng Niên, nửa bầu trời của thành phố Long có thể đổi sang họ Lý.
Chẳng những muốn giết Phan Phượng Niên, tôi còn muốn đến Mao Sơn hỏi một chút xem vì sao lại dung túng cho đệ tử ra ngoài hành hung làm chuyện ác, nếu như bọn họ không cho tôi một câu trả lời, vậy tôi sẽ khiến nửa bầu trời còn lại của thành phố Long cũng đổi họ luôn!"
ĐOẠN NÀY BỊ THỪA
Lời của Lý Dục Thần dễ dàng khiến trong lòng Lang Dụ Văn chấn động.
Ăn nói ngông cuồng!
Thật sự là ăn nói ngông cuồng không biên giới!
Chỉ có lời nói ngông cuồng mới khiến Lý Dục Thần tỏa ra ánh sáng hào hùng.
Cái gì gọi là tự tin? Đây mới là tự tin!
So sánh ra, biểu hiện khinh thường và căm thù vừa rồi của mình với Phan Phượng Niên quá yếu.
Chỉ có thực lực, thực lực chân chính, thực lực nghiền ép tất cả mới có thể nói ra những lời ngông cuồng như thế, mới có thể có tự tin như vậy.
Mà khi Lý Dục Thần nói đến Lang Dụ Văn là người của anh, trong lòng Lang Dụ Văn không khỏi có một cảm giác ấm áp.
Ông ta từ một người bình thường, dựa vào tài trí và sự cố gắng của mình để vươn lên trở thành thế lực mới khiến hào môn e ngại, tung hoành giang hồ mấy chục năm, lên lên xuống xuống đều là một mình chiến đấu. Đây là lần đầu tiên ông ta cảm giác có người để dựa vào, lần đầu tiên cảm giác không còn cô độc nữa.