Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cổ Thủ Mặc gật đầu, và không nói nói gì, liền đi đến bên cạnh Trần Chí Hổ.

Hai anh em Phan Phượng Niên và Phan Phượng Anh căng thẳng đứng đợi ở một bên. Trên người chưởng môn Mao Sơn có một luồng uy áp, Phan Phượng Anh muốn nói nhưng lại không dám nói.

Cổ Thủ Mặc nhìn sang Trần Chí Hổ một cái, khẽ nhướn mày, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.

Ông ta không bắt mạch cho Trần Chí Hổ, mà đưa ra ngón trỏ và ngón giữa, khẽ đặt lên lồng ngực của Trần Chí Hổ, không động đậy.

Một lát sau, Cổ Thủ Mặc đột nhiên quay đầu, hỏi: “Các người đã đắc tội với ai?”

Lưu Mạnh Vũ và Phan Phượng Niên cùng nhìn sang Phan Phượng Anh.

“Chỉ là một kẻ độc ác, tên Lý Dục Thần, dùng tà thuật hại con trai tôi, còn uy hiếp nếu bắt tôi phải bỏ ra mười tỷ mới chịu cứu nó. Đạo trưởng, ông phải cứu con trai tôi!”, Phan Phượng Anh nói.

Cổ Thủ Mặc không nói gì, chỉ nhìn Phan Phượng Anh.

Không biết tại sao, bị Cổ Thủ Mặc nhìn như vậy, Phan Phượng Anh bỗng có chút không tự nhiên.

“Cổ đạo trưởng, rốt cuộc cháu tôi bị bệnh hay bị thương? Có chữa được không?”, Phan Phượng Niên nhìn ra điều không ổn, bèn hỏi.

Cổ Thủ Mặc nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Chữa thì chữa được, nhưng…”

“Nhưng cái gì?”, Phan Phượng Niên nói: “Có cần gì, đạo trưởng cứ lên tiếng, chỉ cần việc tôi có thể làm được, nhất định sẽ cố hết sức”.

Phan Phượng Anh cũng nói: “Đúng thế, đạo trưởng, chỉ cần có thể chữa được cho con trai tôi, cần điều kiện gì tôi cũng đồng ý!”

Cổ Thủ Mặc lắc đầu: “Chữa thì chữa được, nhưng sợ rằng thiên hạ không ai dám chữa”.

“Cái gì?”, Phan Phượng Niên kinh ngạc: “Đạo trưởng nói vậy là có ý gì?”

“Chính là ý mà tôi nói”, Cổ Thủ Mặc nói: “Tôi dám đoán nói, các người có khi cầu xin các danh y khắp hiên hạ, tìm các cao nhân ẩn sĩ, cũng không ai dám chữa bệnh cho cậu đây, Mời hai vị về đi, tháo chuông cần người buộc chuông”.

Nói xong, Cổ Thủ Mặc liền đứng lên, đi thẳng vào trong điện Vạn Phúc Cung.

Phan Phượng Anh rơi vào tuyệt vọng.

Nếu Cổ Thủ Mặc nói không chữa được, bà ta còn ôm một tia hy vọng, có thể đi tìm danh y khác. Nhưng Cổ Thủ Mặc lại nói thiên hạ không ai dám chữa, chẳng phải là cắt đứt tất cả con đường của bà ta ư.

Phan Phượng Niên nhìn Lưu Mạnh Vũ: “Lưu đạo trưởng, ông xem…”

Lưu Mạnh Vũ lắc đầu nói: “Trước nay sư huynh tôi không nói bừa bao giờ, huynh ấy đã nói như vậy, thương tích của cậu nhà, sợ rằng chỉ có thể tìm đến người mà các người đắc tội thôi”.

Phan Phượng Niên ngẩn người một lúc, cuối cùng thở dài nói: “Đi thôi”.

...

Phan Phượng Niên và Phan Phượng Anh đi khỏi, Lưu Mạnh Vũ đi vào điện trong, tìm sư huynh Cổ Thủ Mặc, hỏi: “Sư huynh, rốt cuộc là thế nào? Vừa nãy tại sao huynh lại nói như vậy? Rốt cuộc có thể chữa được không?”

Cổ Thủ Mặc châm hương tạ lễ trước tượng tổ sư, quay đầu nhìn Lưu Mạnh Vũ nói: “Sư đệ, đệ thường xuyên hành tẩu giang hồ, mà hoang phí hết cả cảnh giới công pháp rồi, ngay cả phong ấn Thiên Đô trong cơ thể tên nhóc đó mà đệ cũng không phát hiện ra”.

“Phong ấn Thiên Đô?”, Lưu Mạnh Vũ kinh ngạc nói: “Làm, làm sao có thể?”

Cổ Thủ Mặc nhìn vào hư không, lẩm bẩm nói cái tên vừa nghe: “Lý Dục Thần… thủ pháp tiên gia, huynh sẽ không nhìn nhầm…”

Trần Chí Hổ được đưa về nhà họ Trần ở Thân Châu. Ở nhà đau đến muốn chết đi sống lại, mấy lần ngất xỉu.

Những lúc tỉnh lại, anh ta cầu xin: “Mẹ ơi, cứu con! Họ muốn gì, thì mẹ đồng ý đi!”

Phan Phượng Anh ban đầu còn khóc trời gạt nước mắt cầu cứu khắp nơi, lúc này lại bỗng bình tĩnh lại, trong mắt đầy hận thù, cắn răng nói: “Không được, tuyệt đối không được cho con khốn đó được lợi!”

Cũng không biết là vì tức giận hay là đâu, Trần Chí Hổ lại ngất xỉu.

Trần Định Bang cau chặt mày, nhìn con trai vừa đáng hận vừa đáng thương, thở dài một hơi nói: “Đồng ý với họ đi”.

“Không được!”, Phan Phượng Anh gằn giọng nói: “Có phải trong lòng ông sớm đã nghĩ vậy không? Chắc không phải là ông và con khốn đó đặt bẫy lừa tôi chứ? Tôi nói cho ông biết, trừ phi tôi chết, nếu không đừng hòng cho La Bội Dao vào cửa!”

“Bà không cần mạng của con trai nữa hả?”, Trần Định Bang dường như lần đầu tiên biết vợ của mình, ông ta biết người phụ nữ này lòng ghen ghét đố kỵ nặng nề, nhưng không ngờ lại không có lý trí như vậy.

Phan Phượng Anh ngẩn người, trong mắt lộ ra vẻ từ bi của người mẹ, nhưng nhanh chóng bị nỗi hận và lòng ghen tuông che lấp. Bà ta méo mó khuôn mặt, thét nói: “Tôi sẽ không đi cầu xin người phụ nữ đó! Muốn tôi dùng kiệu tám người khiêng đón bà ta vào nhà họ Trần, đừng hòng! Tôi tự cứu con trai tôi, Mao Sơn không được, thì tôi đến Long Hổ Sơn, không được nữa thì đến núi Võ Đang, không được nữa thì ra nước ngoài, chỉ cần chịu bỏ tiền, sẽ có người chữa được!”

“Không kịp nữa rồi!”

Trần Định Bang hét lên một câu, giơ chân đáp cửa đi ra ngoài.

“Ông đi đâu hả?”, Phan Phượng Anh gọi lớn: “Nếu không dám đi tìm người phụ nữ đó, tôi chưa xong với ông đâu!”

Nhìn bóng dáng chồng bỏ đi mà không quay đầu lại, Phan Phượng Anh rơi vào tuyệt vọng. Bà ta tóm mạnh tóc của mình, hét lên như phát điên.

Trần Chí Hổ tỉnh lại, yếu ớt nói: “Mẹ, mẹ làm sao thế?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK