"Ồ?", Bạch Quân Đường khẽ sửng sốt, cười nói: "Bạch mỗ không dám nói là biết tất cả những vị chủ nhân ham chơi tại Thủ đô, nhưng gần như không có ai là lạ mặt với tôi. Cậu nói là cậu ở Thủ đô, không biết là công tử nhà nào của Thủ đô?"
"Nhà họ Lý Thủ đô", Lý Dục Thần mỉm cười: "Bố tôi tên là Lý Vân Hoa, ông nội tôi là Lý Thiên Sách".
Trong khoảnh khắc đó, cả người Bạch Quân Đường cứng ngắc lại, như thể có ai dội một thùng bê tông từ trên đầu xuống.
Phản ứng đầu tiên của ông ta là không thể nào!
Mới qua hai mươi năm mà thôi, người trẻ tuổi có thể không nhớ rõ nhà họ Lý, nhưng Bạch Quân Đường ông ta không có khả năng quên mất.
Năm đó, nhà họ Lý phong cảnh cỡ nào!
Đừng nói là nhà họ Bạch, ngay cả tứ đại gia tộc Vương, Na, Tiêu, Sở cũng có ai dám khiêu chiến với nhà họ Lý thời đó?
Bạch Quân Đường là chủ nhân ham chơi, từ nhỏ đã mê chơi, xách lồng dắt chim, canh ưng đấu chó, chơi game diễn hí khúc, tìm hoa hỏi liễu khắp tám khu hẻm cổ...
Phàm là thứ có thể chơi tại Thủ đô, không có thứ gì Bạch Quân Đường ông ta không biết. Các vị chủ nhân ham chơi năm đó gọi ông ta một tiếng "cậu Bạch", về sau lớn tuổi gọi là "ông Bạch".
Bạch Quân Đường tự nhận, nói về chơi ở Thủ đô, không có mấy người có thể so sánh được hơn ông ta.
Nhưng Bạch Quân Đường cũng không thể không thừa nhận, so với Lý Vân Hoa, đúng là phù thủy non gặp phù thủy già, Bồ Tát đất sét đụng phải Kim Cang bằng sắt, không so được, cũng không dám so.
Ông ta không có dũng khí đi đến Miêu Cương lừa gạt mỹ nữ đệ nhất làng Mèo người ta đến Thủ đô, cũng không có năng lực bắt ba mươi sáu nhà hàng lớn tại Thủ đô ngừng kinh doanh một ngày chỉ để làm mỹ nhân vui vẻ, càng không thể đi đến chỗ nào cũng núi kêu biển gầm, gái xinh tụ tập, lại tiêu sái vượt qua vạn bụi hoa, trên người không dính phiến lá.
Tuổi tác của Bạch Quân Đường lớn hơn Lý Vân Hoa một chút, về vai vế cũng cao hơn Lý Vân Hoa một đời.
Năm đó trụ cột nhà họ Bạch - Bạch Cảnh Thiên và gia chủ nhà họ Lý - Lý Thiên Sách có tình bạn rất sâu đậm, Bạch Quân Đường là anh em họ của Bạch Cảnh Thiên, cho nên lúc trẻ cũng từng đi qua nhà họ Lý, có chút lui tới với người nhà họ Lý.
Về sau nhà họ Lý mời Bạch Cảnh Thiên đến khám bệnh cho con dâu của Lý Thiên Sách, cũng là đại mỹ nhân Lý Vân Hoa lừa gạt từ Miêu Cương về.
Bạch Cảnh Thiên đi, lại quay về, đồng thời tuyên bố, người nhà họ Bạch không được qua lại với người nhà họ Lý nữa.
Từ đó về sau, hai nhà Bạch Lý không còn qua lại đến chết.
Sau nữa, nhà họ Lý xảy ra chuyện.
Tình huống cụ thể như thế nào, Bạch Quân Đường không rõ ràng lắm, chỉ biết là nhà họ Lý bị hủy diệt. Một gia tộc to như vậy, thế gia đệ nhất Thủ đô cứ thế biến mất.
Thời điểm đó, tại Thủ đô, mỗi người nói một kiểu, gì cũng nói ra được.
Có người nói nhà họ Lý phản quốc, bị tru di.
Có người bảo bị mấy gia tộc lớn khác liên hợp lại tiêu diệt.
Có nói Lý Vân Hoa đoạt phụ nữ của vua Miêu Cương, bị người Miêu làm vu pháp.
Còn có người bảo nhà họ Lý đắc tội Tiên Phật, vân vân.
Bạch Quân Đường vẫn luôn không tin.
Ai phản quốc thì nhà họ Lý cũng không thể phản quốc.
Đã là gia tộc đệ nhất Hoa Hạ rồi, phản quốc có thể vớt được lợi ích gì?
Hơn nữa, đã thời đại nào rồi còn tru di cả tộc?
Cho dù năm đó Minh Thành Tổ Chu Đệ tru di thập tộc Phương Hiếu Nhụ, chẳng phải vẫn có con cháu nhà họ Phương vẫn còn sống?
Sao có thể giống như nhà họ Lý, lặng yên không một tiếng động biến mất trong một đêm?
Về việc mấy gia tộc lớn khác liên hợp lại tiêu diệt nhà họ Lý, vậy càng không thể tin được.
Một gia tộc không dễ bị tiêu diệt như vậy, đừng nói nhà họ Lý, ngay cả nhà họ Bạch bọn họ cũng chưa chắc đã có thể diệt được.
Ngược lại, Bạch Quân Đường cảm thấy còn có chút đáng tin cậy với cách nói về vu thuật của người Miêu.
Nói cho cùng, món đồ chơi này cực kỳ tà, cộng thêm việc nhà họ Lý biến mất quả thực kỳ quặc.
Nhưng nếu người Miêu thật sự lợi hại như vậy, Lý Vân Hoa hoàn toàn không có khả năng sống sót rời khỏi Miêu Cương.