Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tôi biết kiếm thuật của anh ta vô song! Tôi cũng biết chí hướng của anh ta cao xa! Nhưng mà đi giết Minh Vương..." Pháp Đế Mã lắc đầu: "Biển Trầm Quang ấy, đi rồi sẽ không bao giờ trở về đâu..."

Lý Dục Thần không biết gì về Minh Vương và biển Trầm Quang nhưng nhìn vào việc Minh Vương có thể phân thân đến Côn Luân thì thấy thực lực của Minh Vương chắc chắn rất mạnh.

"Tại sao đi rồi sẽ không bao giờ trở về?"

"Biển Trầm Quang ấy ngay cả ánh sáng cũng chìm xuống, không thoát ra được." Pháp Đế Mã nói.

Mã Sơn chen vào: "Vậy chẳng phải đây là hố đen mà các nhà khoa học nói sao? Chẳng lẽ biển Trầm Quang ở trung tâm của Ngân Hà sao?"

Câu nói này của anh ta khiến Pháp Đế Mã, Lý Dục Thần và Tra Na Lệ đều sửng sốt.

Mã Sơn gãi đầu, cười khan hai tiếng: "Thôi, các người cứ nói chuyện, coi như tôi chưa nói gì."

Lý Dục Thần nhìn Pháp Đế Mã hỏi: "Tiền bối, người có biết Ô Mộc Thiếp không?"

"Tất nhiên là biết." Pháp Đế Mã nói: "Bà ta là người dưới trướng Linh Lung, là một trong những người đầu tiên tu luyện thành công của Vu Môn."

Lý Dục Thần vui mừng khôn xiết, hỏi: “Tiền bối biết bà ta ở đâu sao?”

Pháp Đế Mã có chút kỳ quái nhìn anh, nói: “Ô Mộc Thiếp là thuật sĩ rất cổ xưa, truyền thuyết về bà ta đã có từ hơn ngàn năm trước, có lẽ đã ngã xuống từ lâu rồi. Người cậu muốn tìm, là bà ta à?”

Lý Dục Thần cũng không bất ngờ, vì nghi thức tế hồn Lâm Mộng Đình rất giống với nghi thức triệu thần nào đó.

Thứ bọn họ triệu hồi hiển nhiên không phải thần linh thật sự, nhưng nếu đó là một vị đại năng đã ngã xuống thì rất có thể.

“Không giấu gì tiền bối, hồn của bạn gái tôi đã bị cướp đi, trước mắt có thể xác định chuyện này có liên quan đến Ô Mộc Thiếp. Rất có thể người kế vị của Ô Mộc Thiếp định dùng nghi thức nào đó đánh thức bà ta”.

“Ra là thế!” Trong mắt Pháp Đế Mã lộ ra sự tiếc hận: “Vậy có khả năng linh hồn bạn gái cậu đã không còn nữa. Theo ta biết, trong vu hồn thuật đúng thật là có cách mượn hồn hoàn xác, linh hồn được mượn tất nhiên phải được tẩy luyện lại, dù vẫn còn đó nhưng cũng không phải người ban đầu. Nếu không thì không phải là mượn hồn hoàn xác, mà là mượn xác hoàn hồn”.

“Mặt khác, loại pháp thuật này vô cùng phức tạp, lại phạm vào Thiên Đạo, nên xác suất thành công rất thấp, thông thường chỉ là ước muốn đơn phương của người thi pháp, vô cớ tạo thành sát nghiệt. Ô Mộc Thiếp là người tinh thông vu thuật, sau này gia nhập ma giáo, đi theo Thiên Ma, là nhân vật trọng yếu của ma giáo, đã sớm bị tận diệt cùng ma giáo. Nếu như cậu nói, có người có ý đồ đánh thức bà ta, hơn nữa còn thật sự thành công, chứng tỏ bà ta đèn hồn chưa tắt. Vậy tìm được bà ta rồi cậu định làm thế nào? Cậu không có khả năng đánh thắng bà ta”.

Lý Dục Thần nhíu nhíu mày, ánh mắt kiên định, nói: “Dù cho hy vọng xa vời thế nào, gian nan nguy hiểm ra sao, tôi cũng phải tìm. Nếu đến linh hồn người mình yêu cũng không thể bảo vệ, vậy tôi tu tiên để làm gì? Gia quốc thiên hạ, trừ ma vệ đạo, cũng chỉ là lời nói suông mà thôi!”

Pháp Đế Mã ngơ ngác nhìn Lý Dục Thần, như bị lời nói của anh làm cho cảm động, ánh mắt để lộ sự khen ngợi.

“Không nghĩ đến Thiên Đô, cũng có người trọng tình như cậu! Ầy……”

Bà ta thở dài một tiếng, không biết là đang xúc động cái gì.

“Ô Mộc Thiếp là người Linh Lung, đắc đạo ở Bạch Sơn, cũng là người bảo vệ Bạch Sơn. Cậu đến đỉnh Bạch Sơn xem thử đi, nơi tu luyện ban đầu của bà ta hẳn là ở đó, có thu hoạch gì hay không đều dựa vào vận khí của cậu”.

Lý Dục Thần vội khom người cảm tạ.

Pháp Đế Mã xua tay nói: “Cậu cũng không cần cảm ơn ta, người tu hành có tình có nghĩa như cậu bây giờ không nhiều. Bọn trẻ bây giờ, nghĩ lấy cớ để giết chóc bừa bãi, cho rằng như thế có thể vào thẳng đại đạo, mà không hề biết có những đường nào để đến được đại đạo? Đại đạo trước giờ vẫn ở đó, nghĩ thông hay không, nó cũng vẫn ở đó. Vô tình vô nghĩa là đạo, có tình có nghĩa cũng là đạo, chỉ là mỗi người mỗi đường mà thôi”.

Nghe xong lời này, trong lòng Lý Dục Thần cũng rất là xúc động. Từ khi bước vào phàm trần đến nay, anh cũng lấp loáng giữa ranh giới có tình có nghĩa và vô tình vô nghĩa, khi thì nợ tình quấn thân, khi thì giết chóc vô độ, mà giữa hai con đường này lại có sự liên kết.

Nhưng lượn lờ ở giữa như thế, anh xuống núi được một năm mà đã qua hai lần độ lôi kiếp, tốc độ tu hành thế này không thể nói là không nhanh.

Có lẽ, đây là ý của sư phụ khi để anh xuống núi trải nghiệm cõi trần!

Bây giờ nhớ lại, nếu sau khi anh xuống núi, quyết đoán đoán hủy bỏ hôn ước, giết người nên giết, độc lai độc vãng, không dây vào nhân quả, chuyện hôm nay chưa chắc sẽ xảy ra.

Càng không nói đến việc lưu luyến hồng trần, ham mê hưởng lạc, danh lợi và sắc đẹp, ăn sung mặc sướng, ra ngoài thì như sao giữ trăng, vào rồi thì ruồi bu kiến đậu.

Tu hành giống giãy giụa trong vực sâu hơn, so với phi thăng thì càng dễ sa đọa, một bên thẳng tắp, một bên xoắn ốc.


Trong lúc Lý Dục Thần mơ màng, Pháp Đế mã ném một khối lệnh bài cho Tra Na Lệ, nói: “Ta muốn ra ngoài một thời gian, công việc trong môn giao cho sư huynh con giải quyết. Nhưng tương lai nếu ta không trở về, con chỉ cần dùng thần nữ lệnh này, tiếp quản Huyền Hàng Môn”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK