Chỉ có điều cô ta không biết tại sao Lý Dục Thần lại bảo Mã Sơn đến sòng bạc một mình, rồi lại bảo cô ta tập hợp với đối phương ở sòng bạc?
Mã Sơn đi vài bàn, không chú ý đến Na Tra Lệ.
Phỉnh trước mắt anh ta đã chất đống thành một ngọn núi nhỏ, người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh nói: “Anh giai à, anh đỏ thế này, sao không đến phòng khách quý chơi ấy?”
“Phòng khách quý ở đâu?”, Mã Sơn hỏi.
“Tôi dẫn anh đi!”, cô ta cười khanh khách, kéo tay Mã Sơn rời khỏi sân, đi vào thang máy.
Tra Na Lệ khẽ nhíu mày, sòng bạc này có mười mấy phòng khách quý, phần lớn đều bị bao trọn, chỉ có bốn phòng ở trên tầng là sòng bạc tự mở.
Xem ra người phụ nữ này không phải là cò bình thường, mà là nhân viên PR của sòng bạc.
Trực giác báo cho Tra Na Lệ, khả năng cao Mã Sơn bị người gài bẫy.
Vốn dĩ cô ta không muốn quan tâm, nhưng rồi cô ta lại nghĩ, nếu đã đến đây, hơn nữa còn đồng ý lời mời của Lý Dục Thân đến tập hợp với Mã Sơn, vậy thì lại gần xem sao.
Phòng khách quý trên tầng rất rộng, trong phòng khá đông người, thoạt nhìn không khác gì sòng bạc bên dưới.
Nhưng quan sát phỉnh của bọn họ một cách cẩn thận thì có thể biết được nơi này chơi lớn.
Người phụ nữ quen cửa quen nẻo đi đến quầy bar giúp Mã Sơn gọi một chén rượu, còn mình thì lấy một ly đồ uống, sau đó cô ta kéo tay Mã Sơn, đi tìm một bàn trống ngồi xuống.
Lúc Tra Na Lệ vào phòng, Mã Sơn đã cược vài ván. Anh ta vẫn may mắn như cũ, thắng nhiều thua ít, phỉnh của anh ta càng ngày càng nhiều.
Ả cò bên cạnh Mã Sơn và người chia bài mắt đi mày lại, Tra Na Lệ đều nhìn rõ ràng. Nhưng cô ta không lên tiếng, cô ta muốn nhìn xem rốt cuộc bọn họ định giở trò gì, mà tên ngốc kia có cái gì để mà lừa?
“Anh giai, cược to hơn đi, nhân lúc mát tay thắng nhiều chút, lát nữa hết đỏ rồi thì muốn thắng cũng không còn dễ nữa”.
Cô ta nói có lý.
Thật ra Mã Sơn cũng nghĩ như vậy, nếu muốn gặp Thái Hòa Trung, chỉ thắng thua mấy triệu chỉ e là không đủ!
“Cô nói đúng, vậy tôi cược toàn bộ phỉnh!”
Mã Sơn đẩy toàn bộ phỉnh trước mặt mình ra.
Nhưng hiển nhiên vận may của anh ta không được như trước, lần này anh ta thua.
Mã Sơn thoạt nhìn rất nản lòng, anh ta tức tối đập bàn.
Người vây xem xung quanh cũng thở dài.
Tra Na Lệ lắc đầu, cô ta càng thêm xác định cái gã to con là một tên ngốc, bẫy rập rõ rành rành như thế mà vẫn không nhìn ra được, chỉ khích một câu là tung hết phỉnh ra ngoài.
“Anh giai, đừng nóng, anh đã thắng nhiều rồi, thua một ván cũng là bình thường thôi, vận may của anh vẫn còn, ván tiếp theo là gỡ lại ngay!”, người phụ nữ đó nói.
Mã Sơn nhún vai: “Thua sạch rồi, gỡ kiểu gì được?”
Cô ta cười nói: “Anh biết đùa thật đấy, nhìn anh là biết anh là người có tiền, mấy triệu chỉ là muỗi! Với vận đỏ của anh, thắng lại mấy triệu chẳng phải chỉ là chuyện trong chốc lát thôi! Nếu anh không có tiền mặt thì tôi có thể cho anh mượn!”
“Cô cho tôi mượn?”, Mã Sơn ngạc nhiên nhìn cô ta.
“Đúng vậy, tôi cho anh mượn, tôi thấy anh đang đà thắng, nếu anh thắng thì chia cho tôi một phần là được!”
“Cô không sợ tôi không trả cô à?”
“Ôi dào, mấy triệu mà thôi, anh cũng đâu phải người không trả nổi. Hơn nữa, anh đang thuận lợi thế này, không thua được!”
“Được, vậy cô cho tôi vay năm triệu, ván sau nhất định tôi sẽ thắng lại tiền”.
“Anh chờ ở đây, tôi đi lấy phỉnh”.
Người phụ nữ đó ném cho Mã Sơn cái nhìn quyến rũ rồi đi ra ngoài.