Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ha, cô nói đưa đi thì đưa đi hả? Cũng phải cho chúng tôi xem bản lĩnh của cô đã!”

Lại Sa Sa cười lạnh lùng một tiếng, cũng không thấy cô ta ra tay, đột nhiên từ trên người cô ta bay ra mấy điểm bóng đen.

Chị Mai sớm đã chuẩn bị, giơ tay, mấy điểm ánh sáng bay ra từ trên tay bà ta.

Ánh sáng và bóng đen va vào nhau trong không trung, phụt phụt mấy tiếng, rơi xuống đất.

Khi mọi người nhìn xuống đất, đều kinh ngạc.

Thì ra mấy con sâu trùng rơi xuống đất, còn đang ngoe nguẩy ở đó.

Chị Mai hiểu ra, đối thủ không dùng ám khí, thậm chí còn không được gọi là vũ khí.

Đây là cổ trùng!

Lại nghe khẩu âm của cô ta, chị Mai bỗng hiểu ra: “Cô là Giáng Đầu Sư Nam Dương!”

“Công phu ám khí của chị rất tốt!”, Lại Sa Sa nói: “Tiếc là, sau này chị không có cơ hội thi triển nữa rồi”.

Nói xong, cơ thể cô ta rung lên, chi chít các điểm nhỏ màu đen từ trên người cô ta bay ra.

Chị Mai thầm kêu môt tiếng không ổn, giơ cả hai tay, bắn ra một làn hào quang.

Đây là tất cả ám khí trên người bà ta.

Sư phụ Vinh cũng vung con dao trong tay.

Chỉ thấy con dao đó tung bay lên xuống trong tay ông ta, càng lúc càng nhanh, cuối cùng biến thành một luồng ánh sáng trắng.

Ông chủ Vương lại nghênh đón bằng hai bàn tay, cùng với ông ta vung bàn tay lên, khói mờ bốc lên, trong không khí tràn ngập một mùi kỳ lạ nướng sâu trùng.

Trong chớp mắt, sâu trùng chết la liệt khắp mặt đất.

Sáu Sẹo nhìn sâu trùng chi chít la liệt còn đang nhúc nhích, đột nhiên buồn nôn.

Gã ta thực sự không nghĩ ra, Lại Sa Sa giấu số sâu trùng này trên người bằng cách nào.

Còn cậu Tra lại làm sao phát sinh quan hệ kỳ diệu với cô gái này.

Toàn bộ cổ trùng rơi xuống đất, chị Mai thở nhẹ nhõm một hơi.

“Giáng Đầu Nam Dương, cũng chỉ vậy mà thôi!”

“Vậy sao?”, Lại Sa Sa cười lạnh lùng một tiếng: “Vừa nãy chỉ là một ít sâu nhỏ mà tôi tạm thời nuôi sau khi đến thành phố Hoà thôi, không tính là Giáng Đầu. Nói thật, sâu trùng của thành phố Hoà các người quá yếu, vốn không hợp để nuôi, còn kém xa so với ở Nam Dương”.

“Vậy cô còn có thủ đoạn gì, cứ sử dụng hết ra đi”, chị Mai nói.

“Tôi đã sử dụng rồi đấy!”, Lại Sa Sa mỉm cười nhìn ba người họ: “Các người không cảm thấy gì sao?”

Chị Mai ngẩn người, vội vận chuyển chân khí, nhưng khí đan điền vừa dâng lên, bỗng đau một trận.

Bà ta cau chặt mày, bất giác khom lưng ôm bụng.

Còn ông chủ Vương và sư phụ Vinh cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.

“Cô đã làm gì với chúng tôi?”

“Không có gì, cho các người nếm thử Giáng Đầu thực sự, yên tâm, không có độc đâu”, Lại Sa Sa cười khà khà: “Nhưng tốt nhất các người đừng phản kháng, các người càng phản kháng, chúng càng hưng phấn, không cẩn thận sẽ ăn sạch nội tạng của các người, thì đừng trách tôi đấy”.

“Tôi liều mạng với cô!”

Sư phụ Vinh vừa giơ tay, con dao trong tay lóe lên ánh sáng trắng.

Ông ta muốn lợi dụng khoái đao của mình, giải quyết Lại Sa Sa trước.

Giáng Đầu Sư mà chết, Giáng Đầu cũng không còn đáng sợ.

Nhưng, ánh đao chỉ lóe lên một cái, phần bụng của ông ta đã đau dữ dội, khiến ông ta không thể không quỳ xuống.

Con dao trong tay cũng rớt xuống đất.

“Bỉ ổi!”

Sư phụ Vinh không cam tâm mắng một câu.

“Hừ!”, Lại Sa Sa khinh thường nói: “Giáng Đầu là thuật pháp chính tông, mấy võ phu các người làm sao hiểu được!”

Chị Mai dùng ánh mắt ngăn ông chủ Vương định ra tay.

“Cô muốn thế nào?”, bà ta hỏi.

“Các người chỉ cần ngoan ngoãn đi theo tôi, tôi chỉ muốn xem xem, Lý Dục Thần đó liệu có đến cứu các người không”.

Lại Sa Sa đưa bàn tay ra, lòng bàn tay có thêm một con sâu trùng màu đen rết thì không giống con rết mà bọ cạp thì cũng chẳng giống bọ cạp, lắc đầu vẫy đuôi, trông vô cùng ghê tởm.

Cô ta vòng qua chị Mai, đi đến trước mặt Đinh Hương.

Chị Mai nói: “Chúng tôi đi theo cô, cô ta chỉ là nhân viên phục vụ của quán, cũng không biết võ công, những việc này không liên quan đến cô ta, cô tha cho cô ta đi”.

“Nếu đã như vậy, bảo cô ta đi báo tin cho tôi vậy”.

Lại Sa Sa đưa tay bóp cằm của Đinh Hương, định bỏ sâu trùng vào trong miệng Đinh Hương.

Bỗng nhiên, Lại Sa Sa ngẩn người.

“Thể ngũ âm!”

Lại Sa Sa dường như phát hiện ra báu vật, trong mắt đầy bất ngờ vui mừng.

“Ha ha ha, là thể ngũ âm!”

Cô ta buông tay nhẹ nhàng sờ lên mặt Đinh Hương: “Cô gái, cô yên tâm, tôi sẽ đối xử với cô thật tốt”.

Sau đó, cô ta đi đến bên cạnh Tiểu Dương.

Tiểu Dương muốn phản kháng, nhưng trước mặt Lại Sa Sa, cậu ta phản kháng cũng vô cùng bất lực.

Lại Sa Sa bóp mở miệng của Tiểu Dương, nhìn con sâu trùng từ miệng cậu ta bò vào trong.

Sau khi cô ta buông Tiểu Dương ra, Tiểu Dương bò dưới đất nôn ọe một hồi, nôn ra một đống mật vàng, nhưng cũng không nôn ra được sâu trùng.

Lại Sa Sa nói: “Nhóc con, nói với Lý Dục Thần, muốn cứu bạn của anh ta thì đến tìm tôi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK