Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đới Đình ngồi một mình một góc ngắm sao, không biết suy nghĩ những gì. Lý Dục Thần thực sự hết cách với Đới Đình, ngoại trừ đợi trời sáng, đưa cô ấy về giao cho Sở Dao hoặc là sắp xếp cho ở tại nhà họ Lý ra, anh không giúp được gì hết.

Trời mưa không bao lâu sau thì tạnh, sét cũng ngừng đánh.

Những chiếc ô tô bị vứt bỏ nằm chất đống khắp nơi tựa như một người khổng lồ đang trườn bò giữa đêm tối, dường như có thể sẽ đứng lên nuốt chửng những con người xâm nhập vào thế giới sắt thép này bất cứ lúc nào.

Mặt trời mọc lên ở đằng đông, phía đông của những “người khổng lồ” này được rọi sáng, trong khi phía tây vẫn tối tăm như cũ, tạo nên một chiếc bóng đổ thật dài trên nền đất, tựa như linh hồn đang rời khỏi thể xác.

Đoàn Phù Dung thở hắt ra một hơi khí vẩn đục. Phải vận khí bảy vòng quanh cơ thể, dù cho công lực của bà ta sâu dày thì cũng vẫn thấy khá mệt mỏi.

“Sư phụ, người tỉnh rồi!”

Ân Oanh và Đới Đình đồng thời chạy tới.

Lý Dục Thần bước tới, rút những cây châm cắm trên đầu Đoàn Phù Dung ra, khẽ lướt tay qua mặt, bóc một lớp da mỏng trên mặt đi.

Ân Oanh và Đới Đình chợt ngẩn người, nét mặt lộ rõ sự kinh ngạc, miệng há to, không thốt nên lời.

Đoàn Phù Dung không nghe thấy tiếng, nghiêng đầu hỏi: “Sao vậy? Có gì không ổn à?”

Lý Dục Thần nói: “Đừng nhúc nhích, vẫn còn một bước cuối cùng nữa, để tôi mở mắt ra cho bà”.

Anh đưa ngón tay vạch nhẹ mí mắt của Đoàn Phù Dung, thổi một hơi vào trong hốc mắt.

Đoàn Phù Dung lập tức mở ra, trong mắt như hồ băng, con ngươi sáng hơn cả viên ngọc trai đen.

Hệ thống thị giác đã ngủ say hay nói đúng hơn là đã chết hai mươi năm nay của bà ta bắt đầu thức tỉnh, ánh sáng chiếu vào mắt bà ta, những bóng sáng mờ ảo lay động trước mắt.

Ký ức xa xưa mà quen thuộc cũng thức tỉnh theo.

Tâm trạng bà ta kích động, thân thể cũng run rẩy theo.

Nhưng bà ta vẫn không dám tin, có lẽ đây chỉ là một giấc mơ.

Ánh sáng càng ngày càng sáng hơn, cảnh vật càng ngày càng rõ ràng. Hiện ra trước mắt bà ta là một khuôn mặt tuấn tú, điển trai.

Hai tay bà ta run rẩy vuốt ve khuôn mặt trước mắt, dịu dàng gọi: “Vân Hoa! Vân Hoa! Là anh đó ư, Vân Hoa!”

Lý Dục Thần bất động, để cho bà ta vừa sờ vừa gọi.

“Vân Hoa..., anh vẫn trẻ trung, đẹp trai hệt như ngày xưa…”

Đôi mắt của Đoàn Phù Dung long lanh, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

“Không!”

Bà ta bỗng quay mặt đi, ngã vào mui xe một chiếc xe cũ, òa khóc.

“Anh đi đi, em không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ của em bây giờ! Em quá xấu xí! Anh đi đi! Đừng bao giờ tới gặp em!”

Tiếng khóc của bà ta đầy bi thương, Ân Oanh và Đới Đình nghe thấy cũng buồn khổ lây.

“Sư phụ!”, Ân Oanh gọi một tiếng.

Đoàn Phù Dung sửng sốt, tiếng khóc dần dừng lại, chỉ có cơ thể là vẫn còn giần giật, không chịu quay mặt lại.

“Sư phụ, người xem này! Người xem mặt mình đi!”

Ân Oanh bẻ gương chiếu hậu của một chiếc xe cũ, lau sạch rồi để trước mặt Đoàn Phù Dung.

Đoàn Phù Dung rụt rè nhìn thử.

Cái nhìn này như thể ngàn năm trôi qua.

Bà ta trông thấy một khuôn mặt xinh đẹp, đường nét xinh xắn, nước da như ngọc.

Gương mặt này rất quen thuộc, rất trẻ trung, giống hệt khuôn mặt của bà ta trước khi mù.


Tuổi trẻ như dừng lại trên khuôn mặt bà ta, không còn lại chút dấu vết năm tháng nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK