Sau khi nghe nói ông ta tự tay xử lý mấy chục con cương thi, người nghe càng cười ha ha, nói: "Ông chủ, ông đã từng giết heo bao giờ chưa? Tôi kéo mấy chục con heo đến cho ông giết, nếu ông có thể giết hết trong vòng nửa ngày, tôi sẽ tin ông từng giết cương thi".
Ông ta càng nói như vậy, người khác càng cho rằng cái vòng tay này là giả.
Ông chủ Hầu không thèm để ý, dù sao ông ta cũng không có ý định bán. Ông ta cũng biết mọi người không tin, ông ta chỉ thích nói, nếu một ngày không nói là cả người sẽ cảm thấy khó chịu, sợ là mình đang nằm mơ.
Chuyện này cũng được truyền ra trong giới đồng nghiệp với Phan Gia Viên, nhưng lại được đồn theo hướng khác.
Ông chủ cửa hàng bên cạnh - ông chủ Dương tới hỏi ông ta: "Lão Hầu, nghe nói ông từng đánh cương thi?"
Ông chủ Hầu gật đầu: "Đúng vậy, còn giết mười mấy con!"
Trong mắt ông chủ Dương lộ ra ý cười dâm mị: "Thật sao? Cương thi như thế nào? Có hăng hái hơn mấy em gái trong hộp đêm không?"
Ông chủ Hầu mới biết được ông ta đang nói cái gì, nghiêm mặt lại, vẻ mặt chính khí nói: "Lão Dương, ông nói cái gì đó! Muốn đùa cũng không thể nói thế được, tôi phải trải qua cửu tử nhất sinh mới thoát ra được. Hơn nữa, tôi là người đứng đắn, không đi hộp đêm".
"Được được được, ông là người đứng đắn, người đứng đắn ai lại đi hộp đêm", ông chủ Dương cười nói: "Người đứng đắn đều hút thuốc uống rượu đánh cương thi cả!"
"Lão Dương, ông hơi quá đáng rồi đấy, nói đùa cũng phải có chừng mực, ông còn nói đùa nữa tôi sẽ hạ lệnh trục khách đấy!", ông chủ Hầu nói.
"Được được được, không nói giỡn nữa", ông chủ Dương nói: "Ông lấy cái vòng tay cho tôi xem một chút".
Ông chủ Hầu liền lấy vòng tay ra, để ở trên tấm vải nhung trên bàn.
Ông chủ Dương chỉ nhìn một cái liền sáng mắt lên. Người trong nghề sao có thể có không biết hàng được.
"Lão Hầu, ông được lắm, đúng là đồ tốt, nhưng ông bịa chuyện lại quá tà dị, nếu bịa chuyện tử tế một chút, nhất định có thể bán giá cao".
"Chuyện đó không phải là bịa, muốn tin hay không thì tùy".
"Ông ra cái giá đi, thứ này thuộc về tôi. Mọi người đều là đồng nghiệp, đừng ra giá quá không hợp là được".
"Không bán", ông chủ Hầu nói như chém đinh chặt sắt.
Ông chủ Dương sững sờ: "Lão Hầu, ông làm vậy là không đúng rồi, hai chúng ta là đồng nghiệp, đứng trước mặt người trong nghề không bao giờ nói dối được, đừng dùng thái độ đối phó với chày gỗ kia để đối phó với tôi. Nói đi, ông muốn bao nhiêu tiền?"
"Không bán", ông chủ Hầu giật lại vòng tay, cẩn thận cất đi: "Vì thứ này mà suýt nữa tôi đã chết trong đó. Tôi không thiếu tiền, chỉ muốn để lại làm kỷ niệm, không bán".
Ông chủ Dương bĩu môi, nói: "Được lắm, lão Hầu, ông giỏi rồi! Ông có gan! Tôi nói thật cho ngươi biết nhé không phải tôi muốn mua, là có người coi trọng cái vòng tay của ông. Ông cứ ra giá, chỉ cần không quá đáng thì cứ nâng giá cao vào".
Ông chủ Hầu nói: "Lão Dương, ông không nghe hiểu hay sao, tôi nói không bán chính là không bán, không phải vấn đề về tiền, ai đến cũng không bán".
Ông chủ Dương cười lạnh một tiếng: "Người này chỉ sợ ông không đắc tội nổi. Hôm nay tôi đến hỏi, ông còn có thể bán được giá tốt, chờ ngày mai người đó đích thân đến, sẽ không dễ nói chuyện như vậy đâu. Tôi sợ ông tiền mất tật mang, có khi còn chẳng mở nổi cửa hàng này nữa".
Lý Dục Thần ở Bách Thảo Đường nghỉ ngơi ròng rã hai ngày.
Lợi dụng hai ngày này, anh đã nghiên cứu lá cờ U Minh Quỷ kia.
Lá cờ này không giống với những pháp bảo cao cấp anh từng thấy ở Thiên Đô trước kia.
Đầu tiên là không rõ chất liệu, không rõ là dùng thứ gì để làm. Chẳng những đao kiếm khó chém mà lại có thể biến lớn biến nhỏ. Ban đầu anh còn tưởng rằng cần pháp quyết để điều khiển, nhưng về sau lại phát hiện không cần pháp quyết, chỉ cần ý niệm là được rồi.
Anh để Lâm Mộng Đình thử một chút, Lâm Mộng Đình lại không làm được.
Tiếp theo, lá cờ này có tác dụng giống như linh phiên, có thể hội tụ linh khí và âm hồn.
Lấy pháp lực kích phát, khí cực âm ẩn chứa trong lá cờ sẽ phóng ra, phóng ra mây đen và khí đen mà ra quỷ vương thi triển ở cung điện dưới lòng đất.
Mà điều thần bí nhất là đồ án trên lá cờ, rất có thể là một phần của bản đồ.
Nhưng ngoại trừ hai chữ Trầm Quang bên trên, bản đồ này lại không thể nhìn được bằng mắt thường, mà cần dùng thần thức thăm dò hoa văn trên lá cờ.