Không hiểu sao, Trần Văn Học bỗng thấy bùi ngùi.
“Ông Cố, ông đừng nói vậy, sau này cháu sẽ tới Tân Môn thăm ông”.
Cố Ngôn Châu gật đầu nói: “Vậy thì tốt quá, có điều sắp tới cháu phải cẩn thận, e là bà Phan sẽ không bỏ qua cho cháu dễ dàng như vậy đâu”.
“Hừ, bà ta thì làm gì được cháu chứ?”, Trần Văn Học. †ỏ ý khinh thường: “Trước tiên bà ta cứ lo giữ được mạng cho con trai bà ta đi rồi hãng nói!”
Cố Ngôn Châu nhìn Lý Dục Thần một cái, nó cậu Lý ở đây, đương nhiên là cháu không sao rồi nhưng không sợ bị ăn trộm, chỉ sợ bị quân ăn trộm để mắt tới. Nhà họ Phan có gia thế lớn, lần này nhà họ Hoàng đã đồng ý rồi, lão Tông Sư Hoàng Tổ Hùng sẽ ra tay tương trợ, cậu Lý cũng phải cẩn thận”.
“Cảm ơn đã báo cho tôi biết”, mặc dù Lý Dục Thần chẳng để tâm chút nào nhưng anh vẫn cảm ơn ông ta một tiếng.
Ở trường đấu chó của thành phố Hòa, Cố Ngôn Châu đã được chứng kiến bản lĩnh của Lý Dục Thần, chân khí phóng ra ngoài, phất tay thành lưỡi dao, chém xuyên qua. không khí, đây đều là thủ đoạn của Tông Sư. Còn thủ đoạn bàn tay tỏa sáng, giết hết oan hồn thì rõ ràng không phải là võ đạo mà là một loại huyền thuật trong đạo pháp.
Ông †a rất muốn biết so với Tông Sư võ đạo chân chính thì Lý Dục Thần mạnh tới đâu nhưng tiếc là chưa gặp được cơ hội này.
“Ông Cố định bao giờ xuất phát?”, La Bội Dao hỏi.
“Ngày mai tôi sẽ đi luôn”, Cố Ngôn Châu nói.
“Vội vã vậy à?”, Trần Văn Học kinh ngạc: “Sao không ở thêm vài ngày nữa hãng đi, để bọn cháu chuẩn bị cẩn thận một chút, tiễn ông đi”.
Cố Ngôn Châu phẩy tay cười nói: “Đâu phải thanh niên trai tráng đi ra ngoài xông xáo, chỉ là một ông gia quay về cố hương thôi mà, có gì đâu mà phải tiễn”.
Lý Dục Thần đột nhiên hỏi: “Hiện tại ai là gia chủ của nhà họ Cố ở Tân Môn?”
Cố Ngôn Châu ngạc nhiên, không hiểu anh hỏi vậy làm gì bèn đáp: “Gia chủ là chú họ của tôi, tên là Cố Thanh Sơn".
Lý Dục Thần nói: “Nhà họ Cố ở Tân Môn là gia đình theo võ đạo nhiều đời, có võ cổ truyền qua các đời, không biết tu vi của gia chủ đời này ra sao?”
Gố Ngôn Châu nói: “Ba mươi năm trước, chú Thanh Sơn đã được xếp vào hàng Tông Sư, bước nửa bước ra ngoài võ đạo, không biết mấy năm nay đã lên tới cảnh giới gì rồi, tôi không dám tự ý đoán bừa”.
Lý Dục Thần gật đầu nói: “Vậy đại khái là đã nhập đạo bằng võ, đột phá Tiên Thiên. Sau này ông Cố trở về, có thể nói với Thanh Sơn gia chủ rằng, nếu nhà họ Cố có chuyện gì khó xử thì có thể tới tìm tôi”.
Cố Ngôn Châu sững sờ, nhà họ Cố có thể có chuyện gì khó xử chứ?
Tân Môn có rất nhiều gia đình võ đạo nhiều đời nhưng nhà họ Cố vẫn là gia đình nổi trong số đó, cho dù so với toàn bộ võ lâm phương bắc thì gia đình họ vẫn là gia đình võ cổ vào hàng nhất nhì. Nếu có ngày mà ngay cả nhà họ Cố cũng cảm thấy khó xử, không giải quyết nổi thì trên đời này còn mấy ai có thể giải quyết được nữa?
Cố Ngôn Châu không trả lời, bởi ông ta cảm thấy lời này của Lý Dục Thần quá vô lễ.
Lý Dục Thần hiểu ý ông ta, mỉm cười, nói: “Nhà họ Cố có một người tên là Cố Huyền Đồng, ông có biết không?”
Cố Ngôn Châu lấy làm kinh hãi, nói: “Đó là ông nội đã quá cố của tôi, sao cậu Lý lại biết tên cụ ấy?”
“Hóa ra là ông nội của ông!”, Lý Dục Thần bật cười: “Ông ta từng nói với tôi, nếu như ngao du hồng trần, ngang qua Tân Môn, có cơ hội thì hãy chọn lấy một người trong số hậu duệ của nhà họ Cố để truyền một câu”.
“Gì cơ?”, Cố Ngôn Châu giật mình: “Cậu nói là cụ... Ông nội nhà tôi vẫn còn sống à?”
Lý Dục Thần khẽ gật đầu.
“Không, không thể nào!”, Cố Ngôn Châu không dám tin, ra sức lắc đầu.
Lý Dục Thần nói: “Thực ra ông ta còn sống hay đã chết không quan trọng, bởi vì dù sao các ông cũng. không gặp được ông ta. Trừ phi trong số hậu duệ của nhà họ Cố các ông có người có thể luyện thành Bát Quái Du Hồn, triệt để đột phá Tiên Thiên”.
Nghe tới bốn chữ “Bát Quái Du Hồn”, Cố Ngôn Châu càng kinh ngạc hơn, ông ta bắt đầu tin lời Lý Dục Thần nói.
Bởi vì Bát Quái Du Hồn là cảnh giới cao nhất trong Bát Quái Chưởng của nhà họ Cố, chỉ có người nối nghiệp thuộc chỉ trưởng của nhà họ Cố mới biết cái tên này, hơn nữa chưa từng truyền ra ngoài. Về phần khẩu quyết thì lại càng là chuyện nội bộ của nhà họ Cố, chỉ có một vài người đủ tư cách để học.
Lý Dục Thần vẫy tay.
Cố Ngôn Châu bất giác cúi người, bước tới chỗ Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần nói thì thâm gì đó bên tai Cố Ngôn Châu.
Cố Ngôn Châu nghe xong thì vô cùng sợ hãi, như thể nghe được bí mật gì đó cực kỳ ghê gớm trên đời này, sau một hồi nghẹn họng, trố mắt, ông ta chợt mừng như điên, kích động run rẩy toàn thân.
“Khẩu quyết này... Khẩu quyết này...”, ông ta run giọng lẩm bẩm: “... Chẳng trách mấy chục năm nay tôi chỉ quanh quẩn ở Hóa Kình, từ đầu tới cuối luôn cách 'Tông Sư một tầng, thì ra là thết Thì ra là thế!”