Như vậy, hướng tấn công của con rồng sẽ tránh Lam Điền. Nếu không có Lam Điền, Lý Dục Thần có thể liều một phen, thậm chí đánh mở không gian, đưa Lam Điền ra ngoài.
Anh đặt nhẹ Lam Điền xuống, nói: “Cháu ở đây, đứng yên đây, chú xông qua đó, bất kể chú xảy ra chuyện gì, cháu cũng phải mặc kệ, cháu chỉ cần quan tâm một chuyện, là một đường khe nứt giống như lúc chúng ta vào vừa nãy, khi cháu thấy nó lần nữa, có lẽ còn có thể nhìn thấy môt số thứ như khí lưu, cháu men theo dòng sức mạnh đó nhảy ra ngoài. Hiểu ý của chú không?”
Lam Điền hiểu mà như không hiểu, nhưng vẫn gật đầu.
Cô bé biết, lúc này không thể khiến chú hỗn loạn, không được hỏi nhiều.
Lý Dục Thần tin rằng cô bé hiểu được, vì cô bé có linh giác khác với người thường, còn có một trái tim băng tuyết thông minh.
Con rồng vẫn đang gầm thét.
Lý Dục Thần chặn trước người Lam Điền, pháp lực phát ra hình thành một bức tường kiên cố.
Anh từng bước từng bước đi về phía con rồng.
Con rồng cũng hơi bất ngờ và nghi hoặc với hành động của anh, cho nên chỉ đờ đẫn nhìn anh.
Trong sự quan sát của con rồng, Lý Dục Thần bỗng ném ra Thiên Đô Lệnh.
Thiên Đô Lệnh bay lên không trung, phát ra chú văn kim quang, khóa chặt thân rồng.
Lý Dục Thần biết, pháp lực của mình không đủ để phát huy toàn bộ sức mạnh của chú văn trên Thiên Đô Lệnh, không khóa được con rồng này.
Nhưng anh không phải muốn khóa chặt nó, mà là thu hút sự chú ý của nó.
Quả nhiên, côn rồng nổi giận, xông về phía Thiên Đô Lệnh.
Những chú văn kim quang đó rơi xuống thân rồng như mưa rơi, đập ra càng nhiều kim quang hơn trên vẩy rồng.
Nhân cơ hội này, Lý Dục Thần niệm thần chú, thi triển độn thuật, đi về phía chính giữa con rồng uốn lượn.
Độn thuật cực nhanh, một lúc đã xông vào, vòng qua đầu rồng và nửa đoạn thân mình lơ lửng trong không trung.
Con rồng đầm đầu vào Thiên Đô Lệnh, xông phá kim quang trói buộc, rồi lại quay đầu tìm Lý Dục Thần.
Lúc này, Lý Dục Thần đã dính sát thân rồng, đứng lên trên lưng con rồng.
Đầu rồng lượn một vòng lớn trong không trung, thân rồng cũng chìm nổi theo.
Khoảnh khắc đó, Lý Dục Thần nhìn thấy, ở ngay trên sống lưng nửa đoạn sau thân rồng, lộ ra một thứ gì màu đen.
Khi thần thức quét qua, vừa hay nhìn thấy khí đen vô cùng sắc bén mà ngay cả thần thức cũng không dám tiếp xúc.
Lý Dục Thần đã hiểu.
Đó là một thanh kiếm!
Đâm xuyên thân rồng, đóng chặt con rồng dưới đất.
Cho nên, con rồng vẫn luôn ở đây, chưa từng dịch chuyển vị trí. Cho dù phát động tấn công, cũng là cuộn tròn nằm, chỉ có nửa thân động đậy.
Lý Dục Thần đưa ra một quyết định to gan.
Anh đưa tay ra nắm lấy chuôi kiếm lộ ra ngoài lưng rồng.
Con rồng phát ra tiếng gầm lao về phía anh.
Cũng may thân rồng bị kiếm đóng chặt, không thể nhúc nhích, nếu không, Lý Dục Thần sớm đã bị văng đi.
Khoảnh khắc cầm kiếm, một luồng khí tức vô cùng âm hàn nổi lên tràn vào lòng bàn tay anh, men theo thủ thiếu dương tam tiêu kinh và thiếu âm tâm kinh truyền vào cơ thể.
Lam Điền ở phía xa nhìn thấy Lý Dục Thần bị một làn khí đen bao trùm.
Khí đen này càng lúc càng dày đặc, sau đó đã toàn hoàn không nhìn thấy dáng vẻ của Lý Dục Thần, chỉ còn lại khí đen hình người.
Khí tức như cái chết tràn ngập, cả không gian trở nên vô cùng âm lạnh.
Lam Điền hơi sợ hãi, cô bé đứng lên, nhưng cô bé nhớ đến lời dặn của Lý Dục Thần, bất luận xảy ra chuyện gì cũng phải ngồi im, chỉ đợi khe nứt mở ra.
Lý Dục Thần gần như sắp mất đi tri giác, khí đen đó vừa chạm tay, anh đã biết, đây là ma khí, ma khí dày đặc vô cùng cường mạnh.
Lúc này anh mới hiểu ra, mình đã đoán nhầm, thanh kiếm này, không phải dùng để trấn áp con rồng, mà ngược lại, con rồng này, dùng thân thể trấn áp thanh kiếm.
Không biết đây là kiệt tác của vị tiền bối cao nhân nào.
Nhưng lúc này anh đã không thể suy nghĩ nhiều hơn. Vì ma khí đã xâm nhập vào cơ thể anh, pháp lực của anh không thể ngăn được ma khí cường mạnh ăn mòn. Anh phải mở ra khe nứt không gian, đưa Lam Điền ra ngoài trước khi mất đi tri giác.
Anh cố hết sức rút ra, từ trên thân rồng rút ra thanh kiếm toàn màu đen, dùng hết sức lực cuối cùng vung kiếm về hướng lúc mới đến.
Một đường kiếm khí màu đen mang theo uy thế kinh thiên, như rạch phá sao băng chân trời, phá không trung.
Không gian nứt ra lần nữa.
Lam Điền biết, đây là cơ hội mà Lý Dục Thần muốn cô bé chờ đợi.