Mục lục
Chiến thần Bắc Cảnh - Dương Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Quan Hân phẫn nộ rít gào, dù biết Dương Thanh sẽ không bỏ qua cho mình nhưng sau khi Quan Hồng Vĩ tự sát, cô ta đã không còn sợ hãi điều gì nữa.

Dương Thanh cau mày: "Lẽ nào đầu sỏ gây ra hết thảy những chuyện này không phải chính là cô hay sao?"
"Nếu không phải cô lập kế ám sát một cô gái yếu ớt vô tội thì sao tôi lại phải đích thân đến đây?"
"Cho nên, cô đã tự tay hại chết bố mình và một vị cao thủ hàng đầu của Vương tộc họ Quan".
Những lời Dương Thanh thốt ra sắc bén vô cùng, từng câu từng chữ hóa thành lưỡi dao nhọn, thọc sâu vào trái tim Quan Hân.

Nhìn Quan Hồng Vĩ nằm lặng trong vũng máu, ánh mắt Quan Hân tràn đầy tuyệt vọng, cô ta nở nụ cười sầu thảm: "Anh nói đúng, tất cả đều là lỗi của tôi".

Dứt lời, cô ta đứng dậy nhìn về phía Dương Thanh, ánh mắt ngập tràn thù hận.

"Bố tôi bị tôi liên lụy mà chết, nhưng anh mới chính là gã đao phủ giết chết ông ấy, dù anh có mạnh đến đâu thì nếu đã dám xúc phạm tới Vương tộc họ Quan này, ông nội tôi sẽ không bỏ qua cho anh".
Quan Hân nhìn Dương Thanh chằm chằm đầy oán hận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi sẽ ở dưới đó chờ anh, tôi tin rằng mình sẽ không phải chờ quá lâu đâu".

Nói xong, Quan Hân vọt về phía cây cột đá gần đó.

Ngay khoảnh khắc đầu cô ta gần đụng vào cột đá, thân thể Dương Thanh chợt hóa thành một vệt mờ, chớp mắt đã vọt tới đó.

"Buông ra ngay, anh buông ra ngay!"

Bị Dương Thanh ngăn cản lại, Quan Hân gào rống lên.

"Cái mạng này của cô, người anh em của tôi đã đặt trước rồi, cậu ấy còn chưa cho cô chết, sao cô có thể chết được?"
Dương Thanh châm chọc cười lạnh nói.

Trước khi anh tới đây, Mã Siêu đã dặn anh phải giữ lại tính mạng Quan Hân, anh ta muốn tự mình báo thù rửa hận cho em gái.

Những lời của Dương Thanh làm Quan Hân lạnh buốt cả người, cô ta thật không ngờ, bản thân đường đường là con cháu dòng chính của Vương tộc họ Quan mà lại bị dồn đến tình cảnh này.

Ngay cả chết cũng không làm được.

"Bốp!"
Dương Thanh vung tay đập xuống gáy Quan Hân, cô ta trợn trắng mắt, ngất đi.

Đúng lúc này, chuông điện thoại của Dương Thanh chợt reo vang, giọng Tiền Bưu bỗng vang lên: "Cậu Thanh, Quan Duyệt bị người ta cướp đi rồi!"
Ầm!
Vừa nghe Tiền Bưu nói thế, một ngọn lửa hận bùng lên trong người Dương Thanh, hừng hực như muốn thiêu đốt cả bầu trời.

"Là ai?"
Dương Thanh hỏi.

Quan Duyệt bị thương rất nặng, hôm qua bác sĩ còn nói, nếu vết thương này lại bị tổn hại thêm một lần, rất có thể sẽ tàn phế.

Vì vậy, Dương Thanh mới bố trí Tiền Bưu tự mình trông coi Quan Duyệt ở bệnh viện, anh không ngờ, dù đã có Tiền Bưu bảo vệ lại vẫn có người cướp Quan Duyệt đi.

"Đối phương có bốn gã cao thủ, thực lực mỗi gã đều ngang ngửa tôi, gã cao thủ cầm đầu thậm chí còn vượt cả tôi".

Tiền Bưu trầm giọng thuật lại, nghe hơi thở ông ta vẫn còn hỗn loạn lắm.

Hiển nhiên, Tiền Bưu đã bị thương rồi.

"Được rồi, tôi biết".

Dương Thanh hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân tỉnh táo trở lại.


"Phải rồi, Mễ Tuyết hiện thế nào?"
Dương Thanh lại hỏi.

Tiền Bưu đang ở bệnh viện, hẳn có biết tình trạng hiện tại của Mễ Tuyết.

"Vẫn còn đang cấp cứu, tình hình cụ thể thì không rõ, Mã Siêu vẫn đang đứng chờ ở cửa phòng cấp cứu".

Tiền Bưu đáp.

"Được, giờ ông hãy tới dinh thự Vân Phong, nếu có bất cứ tình huống khác thường nào thì phải báo ngay cho tôi biết".

Quan Duyệt đã bị người mang đi, đối phương còn có thể cử bốn gã cao thủ ngang ngửa Tiền Bưu tới cướp người, Dương Thanh dám chắc rằng, trừ người của Vương tộc, không thế lực nào có thể làm được chuyện đó.

Tốc độ của Ảnh Vệ rất nhanh, chỉ trong mấy phút, toàn bộ khu biệt thự đã khôi phục như trước, ngoại trừ mùi máu tươi nồng nặc trong không khí, không chỗ nào có thể nhìn ra, nơi đây vừa có hơn chục kẻ mất mạng.

Dương Thanh đang trên đường tới bệnh viện.

Nếu Quan Duyệt đã bị người ta cưỡng chế mang đi, đối phương còn có bốn gã cao thủ ngang cỡ Tiền Bưu thì muốn tìm được Quan Duyệt e rằng hơi khó.


Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, cửa phòng cấp cứu mới mở ra, Mễ Tuyết được đẩy ra.

"Tuyết Tuyết!"
Mã Siêu lập tức vui vẻ xông tới.


Khi người chết bị đẩy ra thì thi thể sẽ được phủ vải trắng, nhưng Mễ Tuyết không bị phủ vải, vậy có nghĩa là cô ta còn sống.

Chỉ có điều, toàn thân Mễ Tuyết đều quấn kín băng vải, trông chẳng khác nào xác ướp.

"Chị Ngải, em Tuyết thế nào rồi?"
Dương Thanh để ý thấy sắc mặt Ngải Lâm có vẻ không ổn, nhất là khi nhìn về phía Mã Siêu, ánh mắt cô ấy đau xót vô cùng, điều này làm Dương Thanh bỗng có một dự cảm cực kì xấu.

Mã Siêu vội nhìn sang phía Ngải Lâm, nói: "Nhất định đã cấp cứu rất thành công, Tuyết Tuyết đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, đúng không?"
Ngải Lâm không lên tiếng, nước mắt chợt chảy ra.

Ầm!
Thấy Ngải Lâm rơi lệ, lòng Mã Siêu chợt nảy lên một tia bất an cực kì mãnh liệt.

"Rốt cuộc Tuyết Tuyết làm sao vậy? Em cứ yên tâm nói cho anh đi, bất kể kết quả thế nào, anh đều có thể chịu được!"
Mã Siêu run rẩy nói với Ngải Lâm.

- ---------------------------.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK