Mục lục
Chiến thần Bắc Cảnh - Dương Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chỉ sau vài tích tắc, các cao thủ hàng đầu của Hoàng tộc và Hiệp hội Võ thuật lại lùi về phía sau vài trăm mét.

      Lúc này ở chiến trường, trên người gã trung niên cao to kia lại bùng nổ một hơi thở cực khủng bố, đá sỏi bốn phía cũng phải nảy khỏi mặt đất.

      Bấy giờ, Dương Thanh cũng nghiêm nghị hẳn.

      Anh biết, người này đang phát huy trạng thái mạnh nhất, lần này ông ta thật sự muốn lấy mạng anh.

      Nhưng anh vẫn không hề sợ hãi, chỉ ánh mắt trở nên tập trung hơn.

      Anh tự biết rất rõ tình hình của bản thân mình, dù gã đàn ông trung niên này có mạnh hơn nữa thì cũng rất khó lòng mà giết được anh.

      Không một ai hay, anh nhất quyết muốn giữ Lưu lão quái lại không phải chỉ để báo thù mà còn vì bất ngờ trước cảnh giới võ thuật của gã đàn ông cao lớn kia.

      Siêu Phàm Cảnh không phải là trình độ có thể cố gắng là vươn tới được, thực lực của anh đã đạt tới trình độ như ngày hôm nay, muốn tăng mạnh hơn nữa chỉ có thể so đấu với cao thủ Siêu Phàm Cảnh khác.

      "Ranh

cánh tay Dương Thanh.

      "Xẹt..."  
      Chân Dương Thanh trượt về sau hơn chục mét.

      Anh cảm thấy xương cánh tay mình gần như gãy ra, anh không kịp nghĩ nhiều, chân phải đạp mạnh xuống mặt đất, mượn lực này đẩy mình lao về phía trước.


      Gã đàn ông trung niên kia cau mày nhìn, ông ta không ngờ Dương Thanh có thể đỡ được chiêu vừa rồi, thậm chí còn có thể tiếp tục tấn công mình lần nữa.

      Điều này làm ông ta có cảm giác mình đang bị khiêu khích.

      "Hừ!"  
      Ông ta quát lạnh một tiếng, nhìn Dương Thanh đang lao về phía mình tấn công, tay chém ra một đòn thật mạnh.

      "Uỳnh uỳnh uỳnh!"  
      Trong khoảnh khắc, đòn tấn công của hai người chạm nhau.

      Sức mạnh đáng sợ của nó khiến phế tích dưới chân hai người lập tức tan thành tro bụi, nền đường lõm xuống thật sâu.

      "Uỳnh!"  
      Gã đàn ông trung niên chém ra một quyền nữa, trúng giữa ngực Dương Thanh.

      Lần này, Dương Thanh không thể tránh né, anh hộc máu tươi, thân thể bay ngược ra sau như diều đứt dây.

      Bay ra xa mấy chục mét, anh nặng nề rơi xuống mặt tuyết.

      Hơi thở võ thuật của anh chớp mắt đã biến biến mất.

      Anh bị trọng thương nhưng gã đàn ông trung niên kia cũng không khá hơn là bao, ông ta cũng bị trúng một đòn cuối cùng của Dương Thanh.

      Bị đẩy lùi bảy, tám bước, ông ta nhìn Dương Thanh chật vật không bò dậy nổi, cảm thấy hơi thở võ thuật trong người mình đột nhiên trở nên cực kì hỗn loạn.

      Hai người đứng cách nhau một khoảng xa, nhìn thẳng vào nhau, nhưng không ai tiếp tục ra chiêu tấn công.

      "Khụ khụ!"  
      Một hồi lâu sau, gã đàn ông trung niên kia không thể khống chế thương tích của mình nữa, ho khan mấy cái, hơi thở võ thuật trên người cũng yếu đi rất nhiều.

      "Ranh con, cậu mạnh đấy!"  
      Ông ta nghiêm nghị nói.

      Ánh mắt Dương Thanh lạnh lẽo như băng, lần này anh không nhắc lại chuyện muốn giữ Lưu lão quái nữa mà chỉ hỏi: "Nói cho tôi biết ông là ai! Một ngày nào đó, tôi sẽ đến tìm ông!"  
      Gã trung niên cao lớn của sửng sốt, ngay sau đó liền hiểu ý Dương Thanh, anh đã quyết định tha cho Lưu lão quái lần này.

      "Hoàng Tiến, thuộc khu vực số chín của Miêu Thành!"  
      Ông ta nhanh chóng thông báo lai lịch của mình.

      Quả nhiên đúng là cao thủ của Miêu Thành, trong mười ba khu vực của Miêu Thành, ông ta là cao thủ của khu vực số chín, nhất định phải là nhân vật hàng đầu của khu vực này.

      "Tôi chờ cậu!"  
      Hoàng Tiến nói xong bèn quay đầu rời đi, ngang qua Lưu lão quái, ông ta xách lão lên mang theo.

      Mãi đến khi bóng dáng Hoàng Tiến biến mất hẳn, Dương Thanh mới ho thật mạnh, anh nhanh nhẹn nuốt ngay một viên thuốc mà Phùng Tiểu Uyển đã đưa cho mình.


      Vừa rồi, khi đối đầu với Hoàng Tiến, ông ta đã khiến anh bị thương rất nặng, nhưng với năng lực khôi phục hiện nay của anh thì chẳng bao lâu là có thể trở về trạng thái tốt nhất rồi.

      Trận chiến vừa rồi khiến anh hiểu được rất nhiều.

      Đúng là anh vẫn chưa bước vào Siêu Phàm Cảnh, nhưng cũng đã cách cảnh giới này không bao xa.

      Anh có thể cảm nhận được mình đã rất rất gần Siêu Phàm Cảnh, có lẽ chẳng bao lâu nữa, anh thật sự có thể tiến vào cảnh giới này.

      Mối thù ngày hôm nay, anh sẽ tự tay bắt Lưu lão quái trả lại đầy đủ!  
      "Anh Thanh!"  
      Đúng lúc này, Mã Siêu chạy tới, thấy hơi thở của Dương Thanh đã hỗn loạn, anh ta lo lắng ra mặt.

      "Cậu Thanh!"  
      "Cậu Thanh!"  
      Thượng Quan Nhu và Đoàn Vô Nhai cũng đi tới cạnh Dương Thanh, nhìn anh, ánh mắt cực kì phức tạp.

      Đoàn Vô Nhai vốn là người thừa kế của Hoàng tộc họ Đoàn, thân phận địa vị đều hiển hách, trước giờ cực kì cao ngạo.

      Nhưng nay, trước mặt Dương Thanh, ông ta không hề lộ vẻ ngạo mạn, ánh mắt nhìn Dương Thanh chỉ còn kính trọng, đó là ý tôn kính dành cho kẻ mạnh hơn.

      Dương Thanh khẽ lắc đầu: "Tôi không sao!"  
      Dứt lời, anh liếc nhìn Thượng Quan Nhu, lại nhìn Đoàn Vô Nhai, chân thành nói: "Cảm ơn hai vị đã trợ giúp nhiều như vậy, ân huệ hôm nay, tôi xin ghi nhớ!"  
      Thượng Quan Nhu và Đoàn Vô Nhai vội lắc đầu.

      "Cậu Thanh quá lời rồi, chúng tôi cũng chưa làm được gì, trái lại còn được nương uy phong của cậu, nếu không, Lưu lão quái kia mạnh cỡ đó, chỉ sợ chúng tôi đã chết sạch trong tay lão ta rồi".

      Đoàn Vô Nhai nói.

      Thượng Quan Nhu lo âu hỏi: "Cậu Thanh, không biết tình hình cậu bây giờ ra sao?"  
      Dương Thanh hơi nhíu mày, không rõ ý Thượng Quan Nhu hỏi.

      Thượng Quan Nhu vội giải thích: "Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp cùng với Hiệp hội Võ thuật đang tính tiếp tục cuộc đấu võ tranh ngôi Vương của Yến Đô, tôi lo bọn họ sẽ gây khó dễ cho cậu".


      "Hừ!"  
      Dương Thanh cười nhạt: "Nếu bọn họ muốn chết thì cứ nhằm vào tôi đi!"  
      Tuy nay anh đang bị thương nặng nhưng không đến mức không còn sức đánh một trận, chí ít lúc này anh vẫn có thể duy trì thực lực Thần Cảnh đỉnh phong.

      Trong số các cao thủ ở đây, chỉ có Hoa Anh Kiệt, người của Hiệp hội Võ thuật có được thực lực Thần Cảnh đỉnh phong.

      Nhưng chỉ một gã Hoa Anh Kiệt mà muốn giết anh thì còn xa mới đủ.

      "Dương Thanh, không ngờ mạng của cậu lớn thật, đấu với cao thủ Siêu Phàm Cảnh mà còn có thể sống sót".

      Bỗng một giọng nói châm chọc vang lên, Long Khoa dẫn theo đám cao thủ của Hoàng tộc họ Long đi tới.

      "Võ thuật của anh Thanh đây cực mạnh, thật làm người ta khiếp sợ".

      Diệp Xung cũng cười nói, mang đám cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp bước lại.

      Hoa Anh Kiệt cùng các cao thủ của Hiệp hội Võ thuật bước đến, tuy không lên tiếng nhưng ánh mắt lão ta nhìn về phía Dương Thanh tràn đầy ý chí chiến đấu.

      "Các vị hẳn đã rõ, cuộc đấu võ tranh ngôi Vương của Yến Đô hôm nay chỉ là một cái bẫy, nay võ quán Yến Đô đã bị hủy diệt, cuộc đấu lần này coi như kết thúc, mời các vị quay về đi thôi!"  
      Dương Thanh đưa mắt nhìn lướt qua đám người ở đây, lạnh lùng nói.

      Anh vẫn luôn


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK