Mục lục
Chiến thần Bắc Cảnh - Dương Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


      Cao thủ Hoàng tộc họ Long chưa ý thức được mình phải đi đến đâu, chỉ liều mạng đi theo chiếc xe taxi Vương Chiến đang đi.

      Sau khi tài xế nghe Vương Chiến nói đến tập đoàn Nhạn Thanh, anh ta tăng tốc không dám chậm trễ.

      Bởi vì bây giờ anh ta đã rất gần tập đoàn Nhạn Thanh rồi, chỉ cần đưa Vương Chiến đến tập đoàn Nhạn Thanh là anh ta sẽ được giải thoát.

      Cùng lúc đó, một chiếc Phaeton màu đen từ từ dừng trước cửa tập đoàn Nhạn Thanh  
      “Chủ tịch!”  
      Thấy Dương Thanh bước xuống xe, bảo vệ đứng trước cửa vội vàng chào hỏi.

      Dương Thanh khẽ gật đầu rồi cất bước vào tập đoàn Nhạn Thanh.

      Mặc dù anh không hứng thú với chuyện kinh doanh nhưng dù sao tập đoàn Nhạn Thanh cũng là kỷ niệm duy nhất mẹ anh để lại nên có rất nhiều chuyện anh vẫn phải đích thân đi xử lý.

      Hơn nữa bây giờ vợ mình cũng đang ở tập đoàn Nhạn Thanh, nếu anh có thể làm chút gì đó thì cũng xem như chia sẻ bớt gánh nặng cho Tần Thanh Tâm.

      “Kít…”  
      Dương Thanh đang định bước vào toà nhà của tập đoàn thì nghe tiếng thắng xe rất chói tai, không khí nồng nặc mùi cao su cháy.

      Anh nhíu mày xoay người nhìn lại thì thấy một chiếc taxi.

      “Đây là khu vực của tập đoàn, ai cho cậu lái xe vào?  
      Hai nhân viên bảo vệ vội vàng tiến lên, cảnh giác hỏi.

      Trong khu vực của tập đoàn Nhạn Thanh, các phương tiện bên ngoài không được phép vào nhưng chiếc taxi này lại xông thẳng vào.


      “Không liên quan đến tôi, tại ông cụ này.

Ông ta bị thương nặng, đã hôn mê rồi, ông ta bảo tôi đưa ông ta đến tập đoàn Nhạn Thanh”.

      Tài xế luống cuống vội vàng giải thích.

      “Cậu nghĩ chúng tôi ngốc à? Ông ta ngất xỉu, cậu không đưa ông ta đến bệnh viện mà đưa đến tập đoàn Nhạn Thanh làm gì?”  
      “Nhóc con, cậu ngoan ngoãn nói thật đi.

Có phải cậu đụng trúng ông già này, định ném ở chỗ chúng tôi rồi tẩu thoát đúng không?”  
      Hai nhân viên bảo vệ không tin.

      “Không không không, không phải tôi thật mà.

Ông ta chủ động yêu cầu bảo tôi đưa ông ta đến tập đoàn Nhạn Thanh.

Trên xe tôi có camera, không tin tôi cho các anh xem camera”.

      Tài xế hoảng sợ vội vã nói rồi định lấy camera trong xe ra.

      “Ầm ầm ầm!”  
      Đúng lúc này, vài tiếng động lớn lại vang lên, ba bốn chiếc xe con chạy thẳng vào.

      “Các người là ai mà dám tự tiện xông vào lãnh địa của tập đoàn chúng tôi!”  
      Hai nhân viên bảo vệ thấy có ba bốn chiếc xe con vọt vào thì vội vàng cầm bộ đàm gọi người đến.


      “Cút ngay!”  
      Vài tên đô con mặt mày dữ tợn bước xuống xe, trong đó có một tên đấm bay bảo vệ rồi đi vòng ra sau xe taxi định đưa Vương Chiến đi.

      “Là họ! Ban nãy họ chạy theo xe tôi, mọi chuyện không liên quan gì đến tôi cả!”  
      Lúc này tài xế càng sợ hãi hơn, vừa nhìn là biết đám người đô con này không phải người bình thường.

      Ban nãy anh ta bị Vương Chiến ép phải lái xe ở tốc độ tối đa để cắt đuôi đám người này, chưa kịp cắt đuôi là đối phương lại đuổi theo.

      “Cút!”  
      Bạch Sát tiến lên đấm vài mũi tài xế rồi định quay ra sau bắt Vương Chiến.

      “Hoàng tộc họ Long đúng là to gan thật, dám bước vào chỗ của tôi à?”  
      Khi tay Bạch Sát mới vừa chạm lên người Vương Chiến thì một giọng nói cực kỳ lạnh lùng chợt vang lên sau lưng ông ta.

      Giờ phút này, Bạch Sát sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, giọng nói này rất quen bởi vì cách đây không lâu, ông ta mới vừa gặp anh trong nhà họ Long ở Yến Đô.

      Không chỉ có mình Bạch Sát mà vài tên cao thủ khác của Hoàng tộc họ Long cũng ngạc nhiên, cố gắng quay đầu lại thì thấy một gương mặt cực kỳ quen thuộc, chính là Dương Thanh.

      Lúc trước, khi ở nhà họ Long của Yến Đô, Mã Siêu đã thể hiện sức chiến đấu Thần Cảnh sơ kỳ, Dương Thanh càng sâu không lường được, một chiêu thôi đã đánh bại cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ như Vương Chiến.

      Người thế này đâu phải là người mà đám tép riu như họ có thể đối phó được?  
      “Cậu… Cậu Thanh, sao lại là cậu?”  
      Bạch Sát cố gắng chịu đựng nỗi sợ trong lòng, run rẩy nhìn Dương Thanh hỏi.


      Dương Thanh cười mỉa: “Đây là tập đoàn Nhạn Thanh, ông hỏi sao tôi lại ở đây à?”  
      Bây giờ Bạch Sát và đám cao thủ Hoàng tộc họ Long mới ý thực được bọn họ đã chạy đến đâu.

      “Xin lỗi cậu Thanh, chúng tôi vô tình xâm phạm nhưng tên khốn Vương Chiến chạy đến đây, vì bất đắc dĩ nên chúng tôi mới chạy tới.

Chúng tôi không để ý đây lại là tập đoàn Nhạn Thanh”.

      Bạch Sát cung kính nói: “Nhưng cậu yên tâm đi, bây giờ chúng tôi sẽ đưa Vương Chiến đi ngay”.

      Dứt lời, ông ta vung tay lên: “Dẫn đi!”  
      Ông ta vừa dứt lời, hai gã cao thủ Hoàng tộc họ Long xông lên kéo Vương Chiến ra khỏi xe.

      Khi Vương Chiến bị đưa ra khỏi xe, Dương Thanh mới chợt nhận ra Vương Chiến mà đối phương đang nhắc đến là ai.

      Chỉ là, chẳng phải người này tên Long Chiến à?  
      Sao tự dưng lại biến thành Vương Chiến?  
      Hơn nữa, cuối cùng Vương Chiến bị sao vậy? Tại sao lại trốn vào tập đoàn Nhạn Thanh, thậm chí cao thủ Hoàng tộc họ Long còn muốn đưa lão ta đi.

      Nhưng những nghi ngờ này chỉ xuất hiện trong chớp mắt thôi vì anh đã hiểu tại sao Vương Chiến lại phải trốn đến tập đoàn Nhạn Thanh.

      Bởi vì Hoàng tộc họ Long mới đến Yến Đô, Vương Chiến lại chẳng quen ai ở đây, e là chỉ có chạy sang chỗ anh mới có cơ hội giữ được mạng sống.

      “Làm người của tôi bị thương mà còn dám đưa đi à?”  
      Cao thủ Hoàng tộc họ Long vừa mới chuẩn bị dẫn Vương Chiến đi thì nghe Dương Thanh lạnh lùng hỏi.

      Nghe Dương Thanh nói, cao thủ Hoàng tộc họ Long sợ run người.

      Mặt Bạch Sát trắng bệch, nhìn Dương Thanh nói: “Cậu Thanh, chúng tôi không cố ý làm người của cậu bị thương.


Chúng tôi sẵn sàng bồi thường, xin cậu đừng chấp kẻ tiểu nhân, tha cho chúng tôi được đi”.

      Nhóm cao thủ Hoàng tộc họ Long do Long Thiên Vũ phái tới đều hiểu rõ rằng Dương Thanh có thể dễ dàng giết chết họ.

      Dù họ có kết hợp lại thì trước mặt Dương Thanh, họ cũng không hề có phần thắng.

Dù sao Dương Thanh cũng là người có thể đánh bại cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ chỉ trong nháy mắt.

      Ban nãy bọn họ sốt ruột muốn đưa Vương Chiến đi nên mới làm bảo vệ của tập đoàn Nhạn Thanh bị thương.

      Mà hai nhân viên bảo vệ chỉ bị cao thủ Hoàng tộc họ Long đấm một cú, không hề bị thương nặng.

Khi nghe Dương Thanh nói họ là người của mình, hai người thấy lòng ấm áp như có dòng nước chảy qua.

      “Bồi thường?”  
      Dương Thanh cười mỉa: “Các người nghĩ rằng, Dương Thanh tôi cần chút bồi thường của các người à?”  
      “Vậy cậu Thanh muốn thế nào?”  
      Bạch Sát nhìn Dương Thanh hỏi.

      “Để Vương Chiến lại, tôi sẽ thả cho các người đi!”  
      Dương Thanh đứng khoanh tay, nhìn Bạch Sát với vẻ mặt kiêu ngạo.

      Nghe Dương Thanh nói, Bạch Sát chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, Dương Thanh đang bảo vệ Vương Chiến à?  
      Nếu Vương Chiến được Dương Thanh giữ lại thật, sợ rằng nếu Hoàng tộc họ Long muốn giết Vương Chiến thì sẽ không dễ dàng vậy nữa.

      Căn cứ theo xích mích của Hoàng tộc họ Long và Vương Chiến, chắc chắn sau này, Vương Chiến sẽ không tha cho Hoàng tộc họ Long.

      “Xin lỗi, Vương

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK