Mục lục
Chiến thần Bắc Cảnh - Dương Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Dương Thanh không hề hay biết, Tiết Nguyên Cát muốn mượn sức của nhà họ Tiết để chèn ép tập đoàn Nhạn Thanh.

Hiện giờ tuy Dương Thanh đang rất giàu có nhưng vẫn không thể so được với Hoàng tộc và Vương tộc.

Bốn Hoàng tộc và năm Vương tộc đều là hoàng thân quốc thích, nắm quyền quản lý cả một châu vực lớn.

Bọn họ mới là thế lực nắm giữ nhiều tài sản nhất.

“Chủ tịch, cổ phiếu của tập đoàn Nhạn Thanh bị chèn ép ác ý, từ lúc thị trường chứng khoán mở bán cho đến bây giờ, giá cổ phiếu của chúng ta đã bị sụt giảm 5%”.
Chưa tới giờ nghỉ trưa, Lạc Bân đã gọi điện thoại báo tin cho Dương Thanh, có vẻ rất sốt ruột.

Dương Thanh ngày càng thể hiện ra nhiều năng lực kinh người khiến Lạc Bân dù lo lắng nhưng cũng không còn giống như trước kia, mỗi lần gặp chuyện đều luống cuống tay chân nữa.

“Ông tra ra được gì rồi đúng không?”
Dương Thanh không hề lo âu, bình tĩnh hỏi.
Giá cổ phiếu bị sụt giảm vẫn có thể kéo lại được.

Với tập đoàn có quy mô như Nhạn Thanh, giá cổ phiếu tăng giảm là chuyện bình thường như cơm bữa.

Dù đối phương muốn chèn ép ác ý cũng không tránh khỏi tự hại chính mình.

Thế lực có thể làm được chuyện này ở Chiêu Châu chỉ có Hoàng tộc và Vương tộc.


Quả nhiên, Lạc Bân đáp: “Có liên quan đến nhà họ Tiết”.

Dương Thanh biết Tiết Nguyên Cát sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ, nhưng không ngờ ông ta lại xuống tay với tập đoàn Nhạn Thanh nhanh như vậy.

“Bây giờ tôi có thể làm gì?”
Dương Thanh hỏi thẳng.

Anh không hiểu về kinh doanh.

Chuyện như này để người chuyên nghiệp xử lý mới tốt, anh hoàn toàn tin tưởng Lạc Bân.

“Tôi cần năm mươi tỷ, cam đoan có thể giải quyết tốt chuyện này”.

Lạc Bân tràn trề tự tin nói.

“Được!”
Dương Thanh không chút do dự đồng ý.

Đối với anh năm mươi tỷ không có gì khó.

Trong tay anh có mấy cái thẻ đen của ngân hàng Thế Giới, mỗi cái đều có hạn mức mấy chục tỷ.

Hơn nữa, năm mươi tỷ chưa đủ để anh phải dùng đến thẻ này.

Sau khi cúp máy, Dương Thanh lập tức chuyển khoản cho Lạc Bân.

Có một số việc không nên lộ ra ngoài ánh sáng, chỉ có thể âm thầm hành động.

“Xem ra Tiết Nguyên Cát quá nhàn nhã rồi”.

Dương Thanh nhắm mắt thì thào.

Anh lập tức gọi một cuộc điện thoại: “Tung tin Tam vương tử Tiết Nguyên Bá của nhà họ Tiết chết vì tranh chấp quyền lực trong gia tộc”.

“Anh thực sự muốn tung tin này ra á?”
Mã Siêu cực kỳ kinh ngạc, trầm giọng nói: “Em đoán hiện giờ Tiết Vương vẫn chưa biết Tiết Nguyên Bá đã bỏ mạng ở Yến Đô.

Sau khi tung tin này ra, anh sẽ trở thành kẻ tình nghi lớn nhất”.


“Chọc giận Tiết Vương không tốt lắm đâu!”
Dương Thanh lạnh nhạt nói: “Yên tâm, bây giờ Hoàng tộc và Vương tộc đều muốn nhúng tay vào Yến Đô.

Dù Tiết Vương nổi giận cũng không thể gióng trống khua chiêng tới Yến Đô được”.


Anh ta lập tức cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, tuy vẫn lo lắng nhưng không hề e ngại chiến với nhà họ Tiết một trận.

“Em hiểu rồi, em sẽ lập tức cho người tung tin”.

Mã Siêu vội vàng nói.

Hiệu suất làm việc của anh ta rất cao.

Chưa đầy mười phút sau khi Dương Thanh cúp máy, tin tức Tam vương tử của Vương tộc họ Tiết bỏ mạng ở Yến Đô đã truyền ra khắp Yến Đô.

Người giúp việc bị bóp cổ sợ xanh mặt, muốn nói nhưng lại không nói nên lời.

“Đúng là Tiết Nguyên Bá điện hạ.

Chuyện này đã truyền khắp Yến Đô, nói là Tam vương tử chết vì tranh đoạt quyền lực trong gia tộc, có báo còn viết là Tam vương tử chết trong tay Nhị vương tử”.

Tiết Vương thả tay ra.

Người giúp việc vội vàng quỳ rạp xuống, nói hết những gì mình biết.

“Bịch!”
Người giúp việc vừa dứt lời, Tiết Vương đã vỗ xuống đỉnh đầu người đó, khiến hắn phun máu tươi ngã xuống, chết không nhắm mắt.


Sắc mặt lão già áo vải cũng nghiêm túc hẳn lên, không nói lời nào.

Tiết Vương nhắm chặt hai mắt, một phút sau mới chậm rãi mở mắt ra.

“Điều tra cho tôi Nguyên Bá chết thế nào!”
Tiết Vương ra lệnh.

Người giúp việc sau lưng lão ta vội vàng nghe lệnh rời đi.

Đúng lúc này, chuông điện thoại của Tiết Vương reo lên, là Tiết Nguyên Cát gọi tới.

“Con xin lỗi bố vì không bảo vệ được em, khiến em ấy bị kẻ khác hãm hại.

Xin bố trừng phạt!”
Tiết Vương vừa nghe máy, Tiết Nguyên Cát đã chủ động nhận tội, giọng nói buồn bã như đang vô cùng đau khổ.

“Nguyên Bá chết được ba ngày trời rồi, tôi vừa nhận được tin, anh đã gọi điện tới”.

Tiết Vương lạnh lùng nói: “Nếu chuyện này không bị lộ ra ngoài, chắc anh sẽ không liên lạc với tôi sớm vậy đâu nhỉ?”
- ---------------------------.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK