Mục lục
Chiến thần Bắc Cảnh - Dương Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Mặc dù Vương Chiến tỉnh rồi nhưng trông rất yếu, khi lão ta nhìn thấy Dương Thanh, lão ta biết mình đã được cứu.

Mắt lão ta ánh lên vẻ kích động, gắng gượng muốn ngồi dậy cảm ơn nhưng không dậy nổi.

“Ông đừng nhúc nhích, nằm xuống nhanh lên!”
Phùng Tiểu Uyển vội vàng tiến lên ấn Vương Chiến xuống giường bệnh ngay.

Tất nhiên Dương Thanh nhận ra sự cảm kích trong mắt Vương Chiến, cũng hiểu lão ta muốn nói gì, anh cười nói: “Cứu ông là việc nhỏ thôi, chẳng tốn chút sức nào nên ông không cần phải cảm ơn đâu!”
Vương Chiến lại chảy nước mắt, lúc nhìn Dương Thanh, ánh mắt vẫn cảm kích như cũ.

Chỉ là lão ta bị thương quá nặng, không những không ngồi dậy nổi mà còn nói không ra hơi.

“Khoảng thời gian tiếp theo ông cứu yên tâm nằm đây nghỉ ngơi, tôi đã sắp xếp xong hết rồi.

Trừ phi đích thân Long Hoàng đến, nếu không, không ai có thể làm ông bị thương”.

Dương Thanh lại nói.

Lúc này tâm trạng của Vương Chiến đã bình tĩnh trở lại, không nhúc nhích và cũng không nói được nhưng thông qua ánh mắt của lão ta, có thể thấy Vương Chiến đang biết ơn Dương Thanh đến nhường nào.

“Tiểu Uyển, sao Vương Chiến lại không nói chuyện được?”
An ủi Vương Chiến xong, sau khi Dương Thanh và Phùng Tiểu Uyển ra ngoài, anh mới lên tiếng hỏi.

Phùng Tiểu Uyển cũng khá khó hiểu, cô ta lắc đầu: “Em cũng không biết là tại sao nữa, nhưng anh Thanh cứ yên tâm đi.

Em sẽ cố gắng hết sức tìm cách chữa trị cho Vương Chiến”.


“Ừm!”
Dương Thanh gật đầu, sau khi nói thêm vài câu với Phùng Tiểu Uyển, anh mới rời khỏi phòng khám Ái Dân.

Tập đoàn Nhạn Thanh và phòng khám Ái Dân đều ở Thành Cửu Châu, không xa nhau lắm, chỉ cách nhau một con đường nên Dương Thanh về tập đoàn Nhạn Thanh.

Bây giờ dự án Thành Cửu Châu đã hoàn toàn khởi công, dự án Thành Cửu Châu ở Yến Đô đang đã được xem như hoàn thành, chỉ còn phần phủ xanh cuối cùng.

Sau khi phủ xanh xong, Thành Cửu Châu ở Yến Đô xem như đã hoàn thành, các dự án ở tám châu vực khác cũng đang trong quá trình thi công, chắc chắn có thể hoàn thành trong vòng hai năm.

“Chủ tịch, cậu tìm tôi?”
Trong văn phòng chủ tịch, Lạc Bân gõ cửa bước vào.

Dương Thanh hỏi: “Tôi cần một nhóm các loại dược liệu cổ truyền hơn trăm năm tuổi, ông tìm giúp tôi được không?”
Lạc Bân hơi ngạc nhiên: “Chủ tịch, cậu cần dược liệu cổ truyền làm gì? Chẳng lẽ cậu định đầu tư vào lĩnh vực quân y?”
Dương Thanh cười lắc đầu: “Tiểu Uyển cần”.

Lúc trước Phùng Tiểu Uyển vừa đến tập đoàn Nhạn Thanh, Lạc Bân dẫn cô ta đi chọn vị trí để mở phòng khám nên Lạc Bân còn nhớ rõ Phùng Tiểu Uyển.

“Thì ra là Tiểu Uyển cần!”
Lạc Bân gật đầu, sau khi im lặng một lúc mới nói: “Vậy thì được, tôi sẽ vận dụng các mối quan hệ tìm cách vơ vét dược liệu cổ truyền trăm năm trên toàn thế giới”.

“Chủ tịch, tìm được bao nhiêu thì tìm đúng không?”
Lạc Bân chợt hỏi.

Dương Thanh gật đầu: “Đúng vậy, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu!”
Phùng Tiểu Uyển không nói cô ta cần bao nhiêu nhưng nếu đã không nói thì chắc chắn càng nhiều càng tốt.

Lạc Bân nói: “Được, vậy bây giờ tôi sẽ đi sắp xếp ngay”.

Có Lạc Bân ra tay, Dương Thanh rất yên tâm, nói không chừng trong hôm nay thôi là có thể tìm được một vài dược liệu cổ truyền trăm năm.

Quả nhiên trưa hôm đó, phòng khám Ái Dân nhận được một phần dược liệu cổ truyền trăm năm.

“Tốt quá!”
Phùng Tiểu Uyển thấy nhiều dược liệu cổ truyền như vậy, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp rất kích động.

Giống như trong mắt cô ta, số dược liệu cổ truyền quý báu này còn quý hơn đồ trang điểm và túi xách đắt đỏ nữa.

Đương nhiên Phùng Tiểu Uyển không cần dùng những thứ đó để tô vẽ cho chính mình.

“Chú Lạc, cảm ơn chú! Cảm ơn chú nhiều lắm!”
Lạc Bân đích thân đi đưa dược liệu cổ truyền nên Phùng Tiểu Uyển kích động nói.

Lạc Bân chưa kết hôn, Dương Thanh xem Phùng Tiểu Uyển như em gái mà mỗi lần Phùng Tiểu Uyển gặp ông ta đều cực kỳ lễ phép nên ông ta có cảm giác đặc biệt, cảm giác như Phùng Tiểu Uyển là con gái mình vậy.

“Tiểu Uyển, đừng khách sáo với chú, hơn nữa số dược liệu này là do chủ tịch ra lệnh chú tìm nên nếu muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn chủ tịch kìa”.

Lạc Bân cười nói.


Phùng Tiểu Uyển chân thành nói: “Cháu cũng muốn cảm ơn anh Thanh nhưng cháu biết để tìm số dược liệu này, chú Lạc đã tốn rất nhiều công sức nên cháu thật lòng cảm ơn chú!”
“Được rồi, đừng khách sáo với chú nữa.

Tiểu Uyển xem thử số dược liệu này đã đủ chưa? Nếu chưa thì chú tìm tiếp nhé?”
Lạc Bân cười hỏi.

Nào ngờ Phùng Tiểu Uyển lại gật đầu thật, nghiêm túc nói: “Cần, có bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu”.

Lạc Bân hơi ngơ ngác, tổng giá trị số dược liệu ông ta mang đến khoảng mấy trăm triệu.

Nếu không phải Dương Thanh có tiền thì đúng là không thể mua nhiều thế được.

Không ngờ Phùng Tiểu Uyển lại nói có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.

Phùng Tiểu Uyển chợt ý thức được chuyện gì đó, đỏ mặt cẩn thận hỏi: “Chú Lạc, để lấy được số dược liệu này, có phải là đã tốn rất nhiều tiền rồi không?”
“Hả?”
Lạc Bân ngây người rồi sực tỉnh, bỗng nhớ Dương Thanh đã từng nói với ông ta rằng Phùng Tiểu Uyển lớn lên ở nông thôn, tự lên núi hái dược liệu, không biết nhiều chuyện của thế giới bên ngoài.

Nghĩ đến đây, Lạc Bân cười, vội nói: “Dược liệu này miễn phí hết đó, với địa vị của chủ tịch, rất nhiều người suy nghĩ nổ não muốn tặng quà xịn cho chủ tịch, đống dược liệu này miễn phí cả đấy”.

“Thật hả?”
Phùng Tiểu Uyển nghi ngờ.

“Thật mà! Thật trăm phần trăm!”
Lạc Bân vội vàng nói.

Phùng Tiểu Uyển cũng không hỏi thêm, bỗng thấy trên cánh tay của Lạc Bân có một vết sẹo, hình như là bị bỏng, hẳn là vết thương đã lâu lắm rồi.

“Tiểu Uyển, nếu không có chuyện gì nữa thì chú đi trước đây.

Chú tìm giúp cháu tiếp!”, Lạc Bân nói rồi định đi.

“Chú Lạc, chú đợi chút!”
Phùng Tiểu Uyển nói xong chạy vội vào phòng dược cầm một chiếc bình sứ màu trắng ra.


“Chú Lạc, đây là thuốc mỡ trị sẹo mà cháu mới nghiên cứu ra.

Nếu kiên trì sử dụng thì vết sẹo trên cánh tay của chú sẽ có kết quả tốt đó”.

Phùng Tiểu Uyển đưa bình sứ.

“Vậy cảm ơn Tiểu Uyển nhé!”
Lạc Bân cười nói, bây giờ ông ta không thể nào ngờ bình thuốc mỡ này sẽ mang đến cho tập đoàn Nhạn Thanh lợi nhuận lớn đến nhường nào.

Đến tối sau khi tăng ca về nhà xong, đồng hồ đã điểm một giờ sáng, Lạc Bân tắm rửa xong xuôi chuẩn bị đi ngủ.

Nhưng bỗng nhiên thấy bình sứ màu trắng đặt trên đầu giường, ông ta chợt nhớ đây là bình thuốc Phùng Tiểu Uyển đưa.

Nhớ đến Phùng Tiểu Uyển, Lạc Bân cười khẽ, lẩm bẩm: “Nếu mình có đứa con gái như Tiểu Uyển thì tốt biết bao?”
Nói xong ông ta cầm bình sứ trắng, lấy thuốc mỡ trong bình ra bôi lên vết sẹo trên cánh tay.

Mới bôi lên đã thấy hơi mát lạnh, rất sảng khoái.

Lạc Bân vốn đã mệt mỏi suốt một ngày trời, nằm lên giường, thoáng chốc đã chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, ông ta dậy sớm vệ sinh cá nhân theo thường lệ nhưng khi nhìn đến cánh tay mình, vết sẹo vốn rất rõ nay chỉ còn một ít dấu vết mờ mờ, ông ta ngỡ ngàng.

“Trời ơi! Vết sẹo bị bỏng mười mấy năm về trước của mình đã lặn rồi?”
“Là… Là thuốc
.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK