Mục lục
Chiến thần Bắc Cảnh - Dương Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2962:

“Khoan đất”

Đúng lúc này, Dương Thanh bỗng lên tiếng.

“Hử2”

Hai tên cao thủ của Hoài Thành chợt quay phát lại, nheo mặt nhìn Dương Thanh chăm chăm, nói: “Ranh con, mày còn chuyện gì nữa?”

Dương Thanh lạnh nhạt nói: ‘Các ông muốn dẫn bọn họ đi, nhưng đã hỏi ý kiến của tôi chưa?”

Anh vừa thốt ra những lời này, đáy mắt hai tên cao thủ của Hoài Thành lập tức lóe lên sát khí.

Một tên nhìn chăm chú vào Dương Thanh, ánh mắt chứa đầy ý muốn giết chóc, nói: “Này ranh con, mày đang muốn chết đúng không?”

Dương Thanh lạnh lùng nói với ông ta: “Xem ra, người của gia tộc Cổ Võ lánh đời quá lâu, thật sự cho rằng người ngoài trần thế đều là con sâu cái kiến”.

Vừa dứt lời, một khí thế mênh mang từ trên người anh tràn ra ngoài.

“Âm!”

Khí thế này quá khủng khiếp, khiến cho hai tên cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh của Hoài Thành đều bị đẩy lùi vài bước.

Hai người đều biến sắc, mặt lộ vẻ sợ hãi, lẩm bẩm: “Sao, sao lại thế được? Cậu là cao thủ trên cảnh giới Siêu Phàm Ngũ Cảnh?”

Bản thân bọn họ đều là cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh, nhưng hiện tại lại cảm nhận được một hơi thở võ thuật vượt xa Siêu Phàm Ngũ Cảnh từ trên người Dương Thanh, điều đó có nghĩa là, thực lực của Dương Thanh ít nhất cũng phải đạt tới Siêu Phàm Lục Cảnh, thậm chí còn có thể mạnh hơn.

Dương Thanh lạnh lẽo nói: “Võ thuật của hai vị tiền bối Tống Tả Tống Hữu là do các ông phế mất?”

Một tên cao thủ trong đó vội vã nói ngay: ‘Bọn họ tự tiện xông vào Dược Vương Cốc của Hoài Thành chúng tôi để trộm thuốc, cốc chủ của chúng tôi ra lệnh nhất định phải đem bọn họ về”.

“Nhưng bọn họ lại phản kháng không chịu đi theo chúng tôi, cho nên đành phải phế bỏ võ thuật của họ”.

Tống Hữu cả giận nói: “Chúng tôi không hề trộm thuốc, chỉ không biết nơi chúng tôi hái thuốc là Dược Vương Cốc của các người thôi, hơn nữa, những dược liệu mà chúng tôi hái được ở Dược Vương Cốc đã bị các người cướp hết rồi, nay võ thuật của chúng tôi bị phế bỏ, các người còn muốn thế nào?”

Cao thủ của Hoài Thành lên tiếng: “Các ông hoàn toàn không biết mình đã gây họa lớn thế nào, mấy vị thuốc các ông hái đều là dược liệu do Dược Vương Cốc chúng tôi mất mấy chục năm nuôi trồng mới có, còn chưa đủ tuổi hái đã bị các ông ngắt mất”.

Nghe vậy, sắc mặt anh em nhà họ Tống trở nên hết sức khó coi.

Dương Thanh lạnh lùng nói: ‘Dù là dược liệu quý hiếm đến đâu thì nhất định cũng phải có một cái giá để trao đổi, cần gì nói thẳng ra đi!”

Hai anh em nhà họ Tống đúng là đã vào nhầm đất của người ta, còn hái mất dược liệu, có lỗi với người ta trước.

Bất kể thế nào, Hoài Thành cũng là một thành phố Cổ Võ, Dương Thanh không muốn động đến họ.

Một điểm quan trọng hơn nữa là, trước đây, khi anh tới Hoàng tộc họ Long, từng giết một kẻ tên là Long Dược, mà gã Long Dược này lại chính là con rể của phủ thành chủ Hoài Thành.

Cuối cùng, phải nhờ sư phụ Vô Danh đứng ra mới giải quyết được chuyện đó, nếu không, Hoài Thành nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.

Vậy nên, chuyện gì có thể dàn xếp, anh sẽ cố găng dàn xếp ổn thỏa.

Nghe Dương Thanh nói thế, hai cao thủ của Hoài Thành đều kinh ngạc ra mặt, lập tức một người lên tiếng: “Này cậu, cậu thực sự cho rằng, đồ trong Dược Vương Gốc của chúng tôi, muốn đổi là đổi được à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK