Mục lục
Chiến thần Bắc Cảnh - Dương Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2957:

“Dương Thanh, có phải bây giờ cậu đang thấy vô cùng đau đớn? Có cảm giác như đang có vô số con kiến gặm cản lục phủ ngũ tạng?”

Lão già kia cười lớn, nói: “Tôi có thể nói cho cậu biết điều này, đây mới chỉ là khởi đầu thôi, bảy ngày tiếp theo, mỗi ngày, nỗi đau đớn sẽ lại tăng thêm một ít”.

“Con cổ trùng này tôi đã nuôi mấy chục năm rồi, tính kỹ thì có lẽ còn nhiều tuổi hơn cậu đấy, cao thủ có cảnh giới dưới Siêu Phàm Cửu Cảnh, một khi trúng cổ này đều sẽ không có bất kì phương pháp nào phá giải được, chỉ có thể chờ chết”.

Dương Thanh cố nén cơn đau do bị cổ trùng gặm nhấm thân thể, anh lạnh lùng nhìn chằm chăm vào lão ta, nói: “Tốt nhất là ông giết được tôi, băng không, một khi tôi vượt qua được chuyện này, kết cục của ông sẽ vô cùng thảm khốc”.

“Đến khi đó, tôi sẽ trả lại ông gấp trăm nghìn lần tất cả những đau đớn tôi đang phải chịu đựng”.

Lão già áo màu tro cười nhạt: “Tôi đang chờ đây!”

Nói xong, thân hình lão ta thoáng di động, biến mất khỏi tâm mắt Dương Thanh.

“Cậu Thanh, cậu làm sao vậy?”

Lão già áo màu tro vừa đi mất, Tiền Bưu liền đi xuống đó, thấy Dương Thanh tái nhợt mặt mày, ông ta vội nôn nóng hỏi.

Ông ta đã nhận ra, lúc này Dương Thanh đang run rẩy cả người, sắc mặt trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi, như thể đang phải chịu đựng cơn đau khủng khiếp lắm.

Dương Thanh khẽ lắc đầu, hỏi: ‘Hạ Hà thế nào rồi?”

Tiền Bưu chỉ lắc đầu: “Tạm thời vẫn đang mê man, chưa có dấu hiệu tỉnh lại, tôi đã gọi bác sĩ tới kiểm tra, thân thể cô ấy không có chỗ nào có dấu hiệu bất thường cả”.

Dương Thanh nghiêm nghị nói: “Tìm cách mời một vị thần y tới kiểm tra kĩ cho cô ấy, cô ấy bị trúng cổ độc, bác sĩ bình thường không kiểm tra ra đâu”.

Hạ Hà ra tay tấn công anh là vì đã trúng cổ độc của lão già áo màu tro kia, bằng không, cô ta sẽ không kích động làm tổn thương anh như thế.

“Vâng!”

Tiền Bưu vội đáp.

Dương Thanh đứng dậy cất bước rời khỏi đó, một mình trở về dinh thự Vân Phong.

Có điều, khi anh về tới nơi, toàn thân đã ướt sũng mồ hôi lạnh, sắc mặt bệch bạc, môi cũng trăng nhợt ra.

“Cậu sao thế?”

Ngải Lâm thấy Dương Thanh như vậy, lập tức kinh sợ, vội vàng chạy tới đỡ anh.

Phùng Giai Di cũng đi ra, vừa liếc mắt nhìn Dương Thanh một cái liền nhận ngay ra vấn đề, cô ta ngạc nhiên nói: “Anh trúng cổ độc rồi, lại còn là cổ độc Vô Tâm, loại cổ trùng độc nhất nữa”.

Ngải Lâm kinh ngạc: “Cổ độc Vô Tâm là cái gì?

Mặc dù Ngải Lâm là chuyên gia trong lĩnh vực y học nhưng vẫn chưa từng tiếp xúc với cổ độc, chỉ biết tình hình hiện tại của Dương Thanh cực kì kém.

Phùng Giai Di nặng nề nói: “Cổ độc Vô Tâm được đặt tên là Vô Tâm, là bởi vì người trúng cổ này chỉ có thể sống bảy ngày, mà trong bảy ngày này, mồi ngày đều phải chịu đựng nỗi đau đớn khi bị cổ trùng cần xé trái tim”.

“Cho đến ngày thứ bảy, cổ trùng mới hoàn toàn nuốt sạch trái tim người trúng cổ, cũng bởi vậy, cổ độc Vô Tâm mới có cái tên Vô Tâm”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK